
Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341134
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1134 lượt.
cô, anh mới nhướn mày nói: “Em dám?”
Bà mối thấy vậy thì cong khóe môi, lúc này mới nói nghiêm túc: “Thực ra… chuyện anh bỏ Chính Uy là chuyện lớn như thế, cô ấy tới tìm anh cũng bình thường thôi mà. Anh nên đi gặp cô ấy một lần, nói rõ ràng những chuyện nên nói đi.”
“Nói lắp rồi kìa!” Hạ Hà Tịch vỗ vỗ đầu bà mối, lắc đầu nói: “Sao em biết anh không nói rõ ràng những chuyện lẽ ra nên nói cho cô ấy chứ?”
Bà mối bực bội: “Đương nhiên em biết anh không nói rõ những chuyện nên nói rõ… rõ…” Bà mối líu lưỡi. Con cáo họ Hạ thấy thế thì cười phá lên. Tô Tiểu Mộc chán nản thở dài, nhắm mắt lại rồi mới đi vào chủ đề chính.
“Hôm nay, lúc anh tới lâu đài trò chơi chuẩn bị bánh sinh nhật, em nhận được một cuộc điện thoại.”
Hạ Hà Tịch: “…” Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Hạ Hà Tịch mím môi nhìn bà mối thì thấy cô từ từ mở to mắt, nói: “Cô ấy nói… anh không chịu nhận điện thoại cũng không chịu gặp cô ấy, cô ấy không còn cách nào khác, đành tìm tới em. Cô ấy nói, hy vọng anh có thể hiểu được nỗi khổ của cô ấy, à…, còn xin em làm Thánh Mẫu một lần, khuyên anh đi gặp cô ấy.”
Hạ Hà Tịch nghe xong thì khẽ nheo mắt, khóe môi vẫn cong lên thành nụ cười nhưng đôi mắt đã trở nên lạnh lùng: “Thế nên, em thấy anh nên đi gặp cô ấy sao?”
Bà mối lắc đầu: “Em chỉ tò mò tại sao anh nhất định không chịu gặp cô ấy? Chẳng lẽ là…”
“Đừng có suy nghĩ lung tung!” Hạ Hà Tịch khẽ quát lên. Anh nắm lấy tay bà mối rồi nhắm mắt lại: “Anh không còn bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Mục nữa, dù gặp cô ấy anh cũng không muốn đi. Quả Quả cái gì cũng tốt, chỉ là quá phiền phức. Năm anh kết hôn với Jamie, cô ấy đã như thế, giờ vẫn là như thế, chẳng hề thay đổi. Gặp lần nào là làm tổn thương cô ấy lần đó, chẳng bằng tuyệt tình còn tốt hơn.”
Bà mối nghe xong thì từ từ ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói: “Dù thế cũng nên đi gặp lần cuối phải tốt hơn không? Ừm… ít ra đi gặp cô ấy, nói lời tạm biệt, cô ấy sẽ không gọi điện cho em nữa. Em vẫn nói câu ấy, anh nên nói rõ những chuyện nên nói với cô ấy đi.”
Hạ Hà Tịch cau mày, bà mối khuyên anh đi gặp Quả Quả? Đây không giống phong cách của bà mối lắm, chẳng lẽ cô đã thực sự trưởng thành? Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch cảm thấy là lạ, nhưng lại chẳng hiểu vì sao? Anh nghiêng đầu hỏi: “Em thật sự muốn anh đi?”
Bà mối lắc đầu: “Đương nhiên…” Nếu không như thế, sao thể hiện được sự bao dung, rộng lượng của cô Hạ chứ?
Phá vỡ tình hình
Trong quán cà phê, Hạ Hà Tịch và một cô gái trang điểm cầu kỳ im lặng ngồi bên cửa sổ.
Nhìn những người qua lại bên ngoài cửa sổ, Hạ Hà Tịch đặt cốc cà phê xuống, lên tiếng phá vỡ bẫu không khí im lặng. Anh lạnh nhạt gọi: “Quả Quả.” Cô gái ngồi đối diện nghe thấy vậy, bàn tay đang khuấy cốc cà phê thoáng khựng lại, lát sau mới ngẩng lên nhìn Hạ Hà Tịch, cười tủm tỉm: “Anh Hạ, mấy năm nay anh vẫn khỏe chứ?”
Hạ Hà Tịch nhìn gương mặt tinh tế và đẹp đẽ kia, hơi nghẹn lời. Trước đây, Quả Quả cũng là một cô bé nhiệt tình, tốt bụng, lạc quan, nhưng cũng có sự mỏng manh, tùy hứng của tiểu thư nhà giàu. Mấy năm không gặp, gương mặt vẫn như xưa, nhưng Quả Quả không còn là Quả Quả của trước đây nữa. Hai người đã từng là anh em thân thiết mà giờ lại trở nên xa lạ như thế.
Hạ Hà Tịch đan mười ngón tay vào nhau, khẽ cau mày nói: “Quả Quả, em tới thành phố C vì anh đã nộp đơn từ chức lên công ty mẹ, đúng không?”
Nghe thấy thế thì dù Mục Quả có ngốc mấy đi chăng nữa cũng biết người tới là ai, bầu không khí bỗng thoáng chút ngượng ngập. Nhưng bà mối đã thoải mái đặt chiếc túi da xuống, giơ tay về phía Mục Quả: “Chào cô, cô Mục, tôi là vợ của Hạ Hà Tịch, Tô Tiểu Mộc.”
Hạ Hà Tịch: “…”
Cuối cùng con cáo họ Hạ cũng hiểu tại sao trước đây bà mối lại khuyên anh đi gặp Mục Quả. Hóa ra… cô đã tính toán cả rồi.
———————————- Tôi là đường phân cách chán nản———————————
Sau khi bà mối ngồi xuống, bầu không khí trầm đi không có gì là bất ngờ.
Tô Tiểu Mộc bắt chéo chân, thản nhiên nhìn sắc mặt khó coi của Mục Quả, trông cô có vẻ rất thích thú. Thực ra, cô không cố ý khiêu khích Mục Quả, càng không cố ý can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chồng mình, dù trước đây nghĩ rằng Hạ Hà Tịch một mình đi gặp cô ta, bà mối cũng không nói nửa câu. Chuyện khiến cô phiền não thực sự là hành động của Mục Quả…
Cô ta điều tra mình, thậm chí đột ngột gọi điện thoại cho mình, nhưng thật sự, nếu Mục Quả có thể điều tra được số di động của mình, tin rằng việc điều tra ra hành tung của Hạ Hà Tịch cũng không có gì khó khăn. Nếu Mục Quả thực sự có ý muốn gặp mặt Hạ Hà Tịch, cô ta hoàn toàn có thể chặn anh ấy trên đường. Nhưng tới nước này, Mục Quả vẫn chọn cách gọi điện cho cô.
Bà mối thừa nhận, cô có chút nhỏ nhen. Nhưng sau khi nhận cú điện thoại ấy, bà mối càng nghĩ càng thấy Mục Quả cố ý chia rẽ quan hệ của cô và con cáo họ Hạ kia. Khuyên anh đi gặp cô ta, mình đúng là ngốc nghếch. Không khuyên anh đi gặp cô ta, thậm chí không nói chuyện ấy cho Hạ Hà Tịch biết, mình đúng là nhỏ nhen. Ngu ngốc hơn, nếu mình