
Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341437
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1437 lượt.
ôi lấy vỏ đĩa CD che lại từ trước rồi.
“Được đấy! Giờ anh còn lưu manh hơn cả em!”. Tôi không nhịn nổi cười.
“Hi hi, em xem này, anh bẻ cả cành luôn”. Cố Đại Hải hí hửng giơ lên cho tôi xem.
“Chúng ta đi một vòng chứ?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.
“Vâng.”
“Ra bờ sông nhé!”
“Được.”
“Hả?”. Cố Đại Hải ngạc nhiên, trơn mắt nhìn tôi. “Sao cái gì em cũng bảo được thế?”
“Sau này, anh nói gì, em cũng đồng ý hết.”
“Vậy… bọn mình cưới lại nhé!”. Cố Đại Hải dè dặt.
“Được”. Tôi cười.
“Hí hí hí!”. Cố Đại Hải vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Nhìn đằng trước kìa! Có cột điện đấy!”. Tôi vội nắm lấy vô lăng.
32.
Sợ tôi ở nhà một mình buồn nhưng lại lo tôi ra ngoài chẳng may gặp phải Hoa Thiên (nghe nói anh ta đang tìm tôi khắp nơi) nên Cố Đại Hải gọi Cố Tiểu Khê đến chơi với tôi.
“Dạo này, em và Thẩm Lãng vẫn ổn chứ?”. Tôi hỏi.
“Rất tốt ạ”. Má Cố Tiểu Khê đỏ bừng.
“Chị sắp phải gọi em là chị dâu ấy nhỉ?”. Tôi mỉm cười.
“Chị nói gì thế?”. Cố Tiểu Khê ngượng ngập, chạy đi rót trà.
“Tiểu Ngư, mở cửa ra!”. Bên ngoài chợt vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm, giọng Hoa Thiên vang đến tai tôi rõ mồm một.
“Tiểu Khê…”. Tôi sợ hãi nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê. Bội Bội sủa ầm lên.
“Suỵt!”. Cố Tiểu Khê bảo tôi trốn vào nhà tắm rồi khóa cửa lại (trước đây, chúng tôi lắp cái khóa này để Đu Đu không vào nhai giấy vệ sinh).
“Anh tìm ai?”. Cố Tiểu Khê chỉ mở lớp cửa bên trong chứ không mở cửa bảo vệ bên ngoài.
“Thẩm Ngư đâu?”. Hoa Thiên có vẻ rất tức giận.
“Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây chẳng có Thẩm Ngư nào hết!”. Cố Tiểu Khê vẫn bình tĩnh.
“Cô tưởng tôi không biết cô là ai sao? Các người giấu cô ấy ở đâu hả?”. Hoa Thiên lao vào phá cửa bảo vệ.
“Anh… anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy!”. Cố Tiểu Khê sợ hãi. Tôi muốn bước ra ngoài nhưng không mở được cửa nhà tắm, chỉ biết ngồi đó cầu nguyện cho tôi và Cố Tiểu Khê thôi.
“Tại sao cậu lại tới đây?”. Giọng Cố Đại Hải từ xa vang tới, anh ấy đã về rồi.
“Thẩm Ngư đâu?”. Hoa Thiên lạnh lùng.
“Liên quan gì tới cậu chứ?”. Giọng Cố Đại Hải rất giận dữ.
“Cô ấy sắp kết hôn với tôi rồi, anh là cái quái gì hả?”. Câu nói của Hoa Thiên giống như phát súng bắn vào tim tôi.
“Cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Vẫn còn hoang tưởng sao?”. Hình như Cố Đại Hải đang cố gắng ngăn Hoa Thiên đánh mình, tôi nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khê.
“Bỏ tay ra!”. Hoa Thiên hét lên, tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hình như bọn họ đang đánh nhau.
“Anh!”. Cố Tiểu Khê hét khản cả giọng. Tôi cố gắng đẩy cửa ra mà không được.
33.
“Bọn anh tìm được cho em một chỗ rồi đấy, ở ngay gần nhà anh, nhỡ có chuyện gì thì bọn anh có thể tới ngay”. Lý Triển Bằng bảo khi đưa tôi và Cố Đại Hải tới nơi ở mới.
“Phiền hai người quá!”. Cố Đại Hải đưa cho Lý Triển Bằng một điếu thuốc.
“Thôi, em đang cai. Phiền phức gì chứ, bọn em có phải là người xa lạ đâu!”. Lý Triển Bằng ngước mắt nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Mình đã cho số của mình vào danh sách gọi nhanh rồi nhé, cậu nhấn phím 1 là được, biết chưa hả?”. Trên đường đi, A Mông cứ giữ điện thoại của tôi mãi.
“Ờ, biết rồi”. Tôi giật lại.
“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, mình sẽ qua ngay, nghe thấy không hả?”. Cô ấy dặn đi dặn lại mấy lần liền.
“Sao cậu lắm chuyện hệt như Cố Đại Hải thế?”. Tôi bắt đầu thấy khó chịu.
“Ơ, phải nói nhiều cho cậu chết luôn!”. A Mông lườm tôi.
34.
Cố Đại Hải còn phải quay về công ty xử lý công việc nên tối nay, tôi phải ở lại đây một mình.
“Anh đi nhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh!”
“Anh yên tâm, em sẽ ở lại với nó”. A Mông ôm một cái túi to tướng tới chỗ tôi.
“Cậu ấy hả? Không cần đâu”. Tôi không nghĩ rằng A Mông lại qua đây.
“Thái độ gì thế không biết!”. A Mông đẩy tôi ra rồi bước vào nhà.
“Em nhớ ngủ sớm nhé!”. Vừa bước được ba bước, Cố Đại Hả đã quay đầu lại dặn.
“Anh đi cẩn thận!”. Tôi nhìn theo anh ấy, tới lúc chiếc xe đi xa hẳn mới vào nhà.
“Tình cảm quá nhỉ?”. A Mông dựa người vào cửa, nhìn tôi.
“Biến đi!”. Tôi lườm.
“Anh đến đâu rồi?”. Tôi thấy bồn chồn, liền gọi điện thoại cho Cố Đại Hải.
“Anh sắp tới nơi rồi, em vẫn chưa ngủ hả?”
“Anh thử nghe tiếng ngáy của A Mông mà xem!”. Tôi dí điện thoại vào mồm A Mông.
“Mẹ ơi, đây là A Mông hay là Lý Triển Bằng thế?”. Cố Đại Hải giật mình.
“Lý Triển Bằng cái gì chứ? Ngày trước, A Mông toàn bị gọi là cái bễ lò rèn đấy!”
Cố Đại Hải còn nói chuyện với tôi một lúc rồi mới chịu cúp máy.
“Ngủ đi, sáng mai anh sẽ tới. Ngủ ngon nhé!”
“Á!”. Nửa đêm, tôi sợ hãi bật dậy làm A Mông cũng dậy theo. Đang nằm cuộn trong lòng tôi ngủ, Đu Đu nhảy ngay xuống đất.
“Cậu sao thế?”. A Mông nhìn tôi.
“Phù… Sợ quá! Sợ chết mất!”. Tôi vỗ ngực.
“Cậu không sao chứ?”. A Mông giúp tôi lau mồ hôi.
“Không sao, mình mơ thấy Cố Đại Hải gặp chuyện. Giấc mơ ngược lại với hiện thực, đúng không cậu?”. Tôi kéo áo A Mông.
“Đúng đúng, là ngược lại, ngược lại. Không sao đâu, không sao đâu!”. A Mông vỗ về tôi.
Suy đi tính lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi đi