pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341420

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1420 lượt.

không nên đánh giá thấp em”. Giọng Hoa Thiên vang lên trong điện thoại.
“Anh đã làm gì Lâm Sở hả?”. Chưa bao giờ tôi thấy sợ như lúc này. “An Hoa Thiên! Tôi sẽ giết anh!”
“Em sẽ gặp cô ta ngay thôi”. Anh ta nói rồi lạnh lùng cúp máy.
“Buông tao ra!”. Lâm Sở giãy giụa, đầu cô ấy bê bết máu. Hoa Thiên quẳng Lâm Sở xuống sàn rồi trói tôi vào ghế.
“Em chẳng biết nghe lời gì cả”. Hắn giật mạnh tóc tôi.
“Á! Anh là thằng điên!”. Tôi giận dữ nhìn hắn ta.
“Anh điên từ lâu rồi, điên từ lúc biết tin em mang thai đứa nghiệt chủng đó cơ!”. Hoa Thiên nắm đầu tôi đập mạnh xuống bàn.
“Tha cho Lâm Sở đi! Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này”. Lâm Sở đang nằm bất tỉnh bên cạnh tôi.
“Không được! Cô ấy biết quá nhiều chuyện”. Hoa Thiên không nhìn tôi.
“Là An Nguyệt đâm tôi đúng không?”. Tôi nhớ lại chuyện Lâm Sở nói khi nãy.
“Cả anh nữa”. Hoa Thiên lạnh lùng nói. “Khi đó, anh cũng ngồi trên xe.”
“Khi đó, anh…”. Tôi không dám tin vào tai mình. Tại sao Hoa Thiên lại làm thế với tôi cơ chứ?
“Anh không cố ý đâu, em biết mà, làm sao anh nỡ nhìn em chết được?”. Hoa Thiên nâng cằm tôi lên.
“Anh không còn là người nữa rồi. Anh độc ác hơn lũ quỷ gấp trăm nghìn lần.”
Đúng lúc đó, Lâm Sở từ từ tỉnh lại. “Đây là…”
“Cô biết quá nhiều chuyện rồi”. Hoa Thiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên.
“Dừng lại ngay!”. Tôi sợ hãi nhìn anh ta.
“Hoa Thiên, mày không thoát tội được đâu”. Lâm Sở bình tĩnh nhìn con dao trong tay Hoa Thiên.
“An Hoa Thiên, nếu anh dám làm hại Lâm Sở, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh đấy!”. Tôi cố lay cái ghế để nó đổ xuống đất.
“Em dám sao?”. Hoa Thiên quay sang nhìn tôi.
“Hừ, anh đã bao giờ nghe chuyện cắn lưỡi tự tử chưa?”. Tôi cười nhạt.
“Cái gì?”. Hắn ngừng lại.
“Có muốn xem thử không?”. Tôi lè lưỡi ra.
“Đừng!”. Hoa Thiên vội buông dao xuống, lao tới ngăn tôi lại.
“Hoặc là tôi chết cùng Lâm Sở, hoặc là anh thả cô ấy ra”. Tôi lạnh lùng nói.
“Có vẻ như em đã học được cách uy hiếp anh rồi”. Hoa Thiên nhét vải vào miệng tôi rồi đi ra ngoài.
5.
“Em xem, anh đã nấu món cơm rang trứng khoái khẩu của em này, anh còn mua loại hương liệu mà em thích nhất, anh phải đi khắp nơi mới tìm được nó đấy”. Hoa Thiên vừa nói vừa bưng bát cơm vào, rút miếng vải trong miệng tôi ra.
“Thả Lâm Sở ra!”. Tôi nói.
“Em ngoan ngoãn ăn cơm đi! Ngày mai chúng ta lên máy bay rồi!”. Hoa Thiên thổi cơm cho nguội rồi đút cho tôi.
“Không thích sao? Nhưng anh sẽ không làm món khác đâu, đừng có kén cá chọn canh như thế!”. Anh ta đặt bát cơm xuống. “Hay em ăn táo nhé? Nếu không, em sẽ bị đói đấy!”
“Anh không nghe tôi nói hả?”. Tôi nhìn anh ta.
“Em có biết anh vừa bảo gì không? Ngày-mai-chúng-ta-sẽ-bay-về-Nhật!”. Anh ta cầm con dao lên.
“Thả cô ấy ra đi! Tôi sẽ đi với anh”. Tôi quay về phía Lâm Sở, cô ấy vẫn chưa tỉnh.
“Lâm Sở không sao đâu, anh đã xem rồi, cô ta chỉ bị mất máu thôi”. Hoa Thiên nhìn tôi. “Ngày mai, sau khi chúng ta lên máy bay, anh sẽ gửi tin nhắn thông báo nơi Cố Đại Hải đang ở và chỗ này.”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Em buộc phải tin anh thôi, không đúng sao?”. Hoa Thiên nhét miếng táo vào miệng tôi. Tôi đành cắn một miếng.
“Em ngoan quá!”. Anh ta vỗ nhẹ lên má tôi rồi cắt thêm một miếng táo nữa.
“Uống cái này đi!”. Anh ta đưa một cốc sinh tố cho tôi. “Hơi đắng đấy, nhưng anh không làm thế này thì em lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc ngủ.”
“Không!”. Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng lại bị Hoa Thiên vạch miệng ra, ép uống bằng hết.
“Em lại không nghe lời rồi, đúng là chẳng biết điều gì cả”. Giọng Hoa Thiên dường như càng lúc càng nhỏ dần. “Ngủ ngoan em nhé! Đợi khi chúng ta lên máy bay, mọi chuyện sẽ tốt đẹp như xưa.”
6.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã ở sân bay, Hoa Thiên đang ngồi bên cạnh, một bên là đống hành lý.
“Em tỉnh rồi hả?”. Hoa Thiên bỏ tờ báo trên tay xuống, quay sang hỏi tôi.
“Sao chúng ta vẫn chưa đi?”
“Bọn an ninh hơi phiền phức, yêu cầu em phải tỉnh táo mới được phép xuất cảnh”. Anh ta nhìn tôi. “Em đừng giở trò gì đấy!”
“Anh nghĩ là tôi sẽ không giở trò sao?”
“Hừ, anh biết là em sẽ không ngoan mà”. Hoa Thiên cầm một vật lên. “Đây là thiết bị kích hoạt, anh đã để hai quả bom ở chỗ Lâm Sở và Cố Đại Hải, nếu em không nghe lời, anh chỉ cần ấn nhẹ một cái thôi, thế là bọn họ sẽ tan thành mây khói.”
“Sang được Nhật thì sao chứ? Sớm muộn gì anh cũng bị bắt thôi”. Tôi nhìn chằm chằm vào vật trên tay anh ta.
“Không ai có thể tìm được em hết! Đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra chân tướng sự việc thì chúng ta đã ở một làng quê nào đó bên Nhật rồi”. Anh ta cười đắc ý rồi kéo tôi đứng lên. “Đi thôi, sắp phải lên máy bay rồi!”
“Anh đang làm tôi đau đấy”. Tôi muốn hắn ta buông tay ra.
“Ngoan ngoãn đi!”. Hoa Thiên hạ giọng.
“Cô không sao chứ?”. Một nhân viên bảo vệ của sân bay đi lại phía chúng tôi, chắc vẻ mặt đau khổ của tôi đã làm anh ta chú ý.
“Tôi không sao”. Tôi cười cười.
“Suýt thì quên mất”. Hoa Thiên gỡ chiếc kính đen đang đeo, đưa cho tôi. “Em đeo vào đi!”
“Xin cáo lỗi, do n