Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341439

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1439 lượt.

ện thoại cho Cố Đại Hải. Chuông reo một lúc, anh ấy mới nhấc máy.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh… anh đang ở bên ngoài, giờ vẫn chưa về được”. Cố Đại Hải ngập ngừng.
“Sao thế?”. Tôi cảm thấy như anh ấy có điều gì đó không thể nói với tôi.
“Không sao, anh không sao mà. Em cẩn thận đấy…”. Tiếng anh ấy bị đứt quãng, sau đó điện thoại ngắt luôn.
“Không có chuyện gì chứ?”. Tôi nhìn A Mông.
“Có lẽ tại tín hiệu không tốt thôi, cậu đừng lo”. A Mông há miệng ra ngáp rồi ngủ tiếp.
“Tít tít…”. Tiếng chuông báo tin nhắn của tôi vang lên.
“Anh không sao, tại tín hiệu không tốt thôi, em ngủ đi nhé!”. Cố Đại Hải nhắn tin cho tôi.
“Anh cũng ngủ sớm đi, không nhìn thấy anh, em hơi sợ”. Tôi nhắn lại, nhưng Cố Đại Hải không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ôm điện thoại, ngủ thiếp đi.
35.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng dẫn Cố Tiểu Khê tới thăm tôi.
“Em không sao chứ?”
“Sao là sao? Hai người đến đúng lúc thật, mọi người đến đông đủ rồi, định mở hội hả?”. Tôi dẫn họ vào phòng khách, tất cả bạn bè của tôi đang ngồi ở đó, thậm chí Triệu Bồi và Ngụy Tử Lộ cũng tới.
“Trùng hợp quá!”. Cố Tiểu Khê cười nhạt.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”. Tôi vội hỏi.
“Cậu điên à?”. A Mông đá tôi.
“Không sao thật không?”. Tôi nhìn Ngụy Tử Lộ, trong số những người ở đây, chỉ có anh ấy là không biết nói dối. Ánh mắt của mọi người đều hướng vào Ngụy Tử Lộ.
“Không, không có chuyện gì cả!”. Anh ấy lắc đầu quầy quậy.
“Mọi người đừng gạt mình, không ai lừa được mình đâu!”. Tôi giận dữ chỉ vào mặt họ.
“Ai mà lừa được cậu chứ?”. Lâm Sở mím môi lại nói.
“Thật không?”
“Cậu nhạy cảm quá rồi đấy!”. Trần Lộ ôm tôi. “Người ta bảo chỉ có người mang thai mới hay nhạy cảm thôi.”
“Tốt nhất là đừng giấu mình chuyện gì!”. Tôi nhìn mọi người rồi qua sang Cố Tiểu Khê. “Anh trai em đâu? Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, anh ấy quên mang theo điện thoại.”
Tôi nói xong, mặt A Mông liền biến sắc, cô ấy định mở miệng ra nói nhưng bị tôi lừ mắt chặn lại.
“Sáng nay, anh trai em vẫn ở đây ạ?”. Quả nhiên Cố Tiểu Khê đã mắc bẫy.
“Cố Đại Hải làm sao rồi?”. Tôi nhìn Cố Tiểu Khê.
“Anh ấy… anh ấy không sao”. Cố Tiểu Khê cúi đầu.
“Thôi đi! Các cậu còn định lừa mình sao? Mình chỉ hỏi thử xem sao thôi, chứ anh ấy rời khỏi đâu từ tối hôm qua rồi”. Tôi đứng bật dậy. “Nói đi chứ!”
“Bọn anh không tìm thấy anh ấy”. Lý Triển Bằng hạ giọng.
“Từ tối hôm qua đến giờ, không ai liên lạc được với anh ấy cả”. Dương Siêu nói thêm.
“Tối qua, lúc gọi cho anh ấy, mình đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi. Tóm lại là làm sao hả?”
“Tối qua, anh gọi điện thoại cho Cố Đại Hải để hỏi cậu ấy xem bọn em chuyển nhà thế nào rồi…”. Thẩm Lãng nhìn tôi rồi từ từ kể lại mọi chuyện.
36.
“A lô!”
“Cố Đại Hải à, Thẩm Lãng đây”. Thẩm Lãng nhìn đồng hồ.
“Ờ, sao thế?”
“Không có gì, hôm nay hai đứa chuyển nhà à? Ổn thỏa cả chứ?”. Thẩm Lãng dựa người vào lan can nói chuyện.
“Mọi chuyện ổn cả. Chỗ đó rất được, lại gần nhà A Mông, có chuyện gì cũng dễ xoay xở… Á!”. Điện thoại vọng ra tiếng hét của Cố Đại Hải rồi im bặt.
“Sao thế? Cố Đại Hải? Cậu không sao chứ?”. Thẩm Lãng lo lắng không yên.
“Không sao, em không sao”. Năm phút sau, giọng Cố Đại Hải mới vang lên.
“Cậu làm mình sợ quá, đang lái xe hả?”. Tim Thẩm Lãng khó khăn lắm mới đập bình thường trở lại.
“Thẩm Lãng”. Cố Đại Hải bỗng nhiên nói rất nhẹ nhàng. “Bảo với Tiểu Ngư là em vẫn ổn, đừng tìm em, đừng ra ngoài!”. Anh ấy nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện vừa xong rồi tắt máy, Thẩm Lãng gọi lại mấy lần nhưng đều không liên lạc được.
“Bọn anh đã báo cảnh sát rồi”. Thẩm Lãng trấn an tôi.
“Là anh ta, chắc chắn là anh ta! Các người phải đi tìm hắn chứ!”. Tôi nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Lãng, nhìn tất cả mọi người.
“Cảnh sát đã điều tra rồi nhưng anh ta có chứng cớ ngoại phạm”. Cố Tiểu Khê ôm tôi. “Chị đừng lo, không sao đâu!”
“Chắc chắn là hắn đấy, nếu không, Cố Đại Hải đã không bảo mình là không được ra ngoài!”. Tôi kéo áo từng người, nói với họ.
“Cậu bình tĩnh đã! Không có chuyện gì đâu”. A Mông cũng ôm tôi.
“Cậu bảo mình phải bình tĩnh thế nào đây?”. Tôi đẩy cô ấy ra.
Bốp! Nhận cái tát như trời giáng của Lâm Sở, tôi mới tỉnh ra. “Cậu cứ thế này thì bảo bọn mình phải làm thế nào hả?”. Lâm Sở mắng. Tôi ngã người xuống ghế, chẳng biết phải nói gì nữa.
“Cậu nghe này, tất cả mọi người đều là bạn tốt của cậu. Chúng ta sống chết có nhau, bọn mình không bao giờ giương mắt nhìn cậu đau khổ cả, hãy tin bọn mình!”. Lâm Sở nắm chặt vai tôi.
“Lâm Sở…”. Tôi òa khóc, ôm chầm lấy cô ấy.






Kết thúc có lẽ là bắt đầu
1.
“Chào chị, chúng tôi là người ở sở cảnh sát…”. Lúc nhận điện thoại, tay tôi bất giác run rẩy, không sao kìm lại được.
“Chúng tôi đã bước đầu tìm ra nghi phạm của vụ án chị gặp phải khi ở Nhật Bản, đó là vợ cũ của anh trai chị, An Nguyệt”. Một người nói với tôi khi chúng tôi tới sở cảnh sát. Giờ ai còn tâm trạng mà nghe chuyện An Nguyệt cơ chứ? Cố Đại