
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341909
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1909 lượt.
g chịu dành nó cho ta, cảm thấy ta không đủ tư cách bằng Long Hiểu Ất, vậy thì ta sẽ tự cướp lại.
Đến lúc này hắn mới nhớ ra, tuy hắn không hề nói gì với quân vương phiên quốc nhưng trước tiên hắn đã cúi đầu, hắn không cam tâm, có thứ gì đó trong lồng ngực hắn cứ gào thét, muốn nổ tung. Hơn nữa… hắn có lý do không thể không thừa nhận…
Hắn nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, ngẩng đầu xoay người, nhìn về phía cổng phủ đang có lính của phiên bang bước vào. Người lính đó quỳ xuống, chắp tay khấu đầu trước Cung Diệu Hoàng nói:
- Thuộc hạ phụng mệnh Vương thượng áp giải chính thất của Huyên vương gia vào nội cung.
Cung Diệu Hoàng tựa như không nghe thấy, chỉ cố gắng nắm lấy bàn tay đang níu tay áo mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nâng lên nổi. Những lời cuối cùng của quân vương phiên quốc cứ vang vang trong đầu hắn:
- Nếu Vương gia nhận lời cô vương, nể mặt Vương gia, cô nương đó sẽ có một cơ hội sống. Nếu không cô vương sẽ lợi dụng danh phận Huyên vương phi của cô ta để áp giải cô ta ra chiến tuyến làm con tin.
Binh lính phiên bang không khách sáo ném Long Tiểu Hoa vào thiên lao mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời. Nhà lao tối tăm, lạnh lẽo. Nhưng điều đáng mừng là phòng giam của nàng rất được. Một mình nàng dùng, có giường, có bàn, nền nhà sạch sẽ, đến cả rơm còn có người thay hằng ngày, nhưng nàng hoàn toàn không thể vì mình là phạm nhân thượng đẳng mà cảm thấy hài lòng. Điều quan trọng nhất là…
- Tại sao ngày nào các người cũng thay rơm cho ta mà lại không đổi món ăn cho ta. Đồ ăn của các người không ngon chút nào. – Nàng bám hai tay vào song sắt nhà lao, vươn cổ ra gào lớn: – Tiểu Diệu, cứu tôi với. Họ ngược đãi tôi. Họ ngược đãi tiểu thẩm thẩm của Vương gia này. Họ không cho tôi ăn cơm, chỉ cho tôi rơm rạ. Vương gia đừng để họ lừa. Họ là những kẻ biến thái đấy.
Lính canh nhìn nhau rồi liếc nhìn vợ của hoàng tử đã phá vỡ hòa bình hai nước. Họ cùng căm ghét nói với nàng:
- Cô mới là đồ biến thái. Cô và tên khốn Huyên vương gia nhà cô đều là những kẻ biến thái. Hai người đã vu oan cho Vương thượng của chúng ta sai người đầu độc Hoàng đế trung thổ các người. Thật là vô liêm sỉ!
- Các người dựa vào cái gì mà mắng lão gia nhà ta. Khốn kiếp! Vương thượng của các người mới là kẻ vô liêm sỉ, nhốt ta lại để uy hiếp cháu ta, ép hắn phải thành thân với công chúa chẳng ra gì của các người. Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Ức hiếp con gái nhà lành, ức hiếp kẻ yếu, cưỡng ép hôn nhân. Vô liêm sỉ!
- Đồ thối tha! Cô đừng tưởng Vương thượng giam lỏng cô là người không dám giết cô. Cô còn chửi mắng Vương thượng nữa là cô chán sống đấy.
- Đúng là như vậy mà. Vương thượng của các người ép người tốt phải làm việc xấu, bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu. Cháu ta không thích công chúa chẳng ra gì của các người đâu. – Nàng nói xong, hai tay vành mắt, nhe răng, thè lưỡi trêu ngươi đám lính gác.
- Ha ha ha ha! Thật không hiểu Huyên vương gia có thực là kẻ xấu tác quái hay không? Sao lại đi lấy loại nha đầu điên khùng thế này chứ? – Một lính canh nói với bạn mình bằng tiếng phiên thổ, rồi ngoái đầu lại nói tiếng Hán: – Này! Tiểu nha đầu, ta nghe nói vai vế trong nhà hoàng đế trung nguyên các người rất lộn xộn. Ta thấy cô vốn đã để ý đến cháu mình rồi. Phì! Như vậy cũng vô ích thôi. Vài hôm nữa, hắn sẽ tổ chức hôn lễ với công chúa của chúng ta, làm gì còn tâm trạng đâu mà để ý đến nha đầu thối tha như cô chứ. Ta khuyên cô nên biết giữ mồm giữ miệng kẻo hôm sau không có đồ mà ăn đâu.
- Công chúa của các người thì có gì ghê gớm chứ?
- Công chúa của chúng ta hơn nha đầu thối tha như cô rất nhiều. Hứ!
- Nhiều lắm thì cũng chỉ lớn hơn “chỗ này” của ta một chút, “chỗ kia” hấp dẫn hơn ta một chút thôi. Làm gì mà nhiều lắm chứ? Lấy ngực ra hầu hạ người khác, cứ chờ mà bị hưu đi. Lêu lêu lêu! – Nàng bày ra vẻ mặt khinh thường rồi lại cảm thấy khẩu khí của mình thật khó nghe. Nàng hít một hơi thật sâu, thò đầu ra khỏi song sắt, thét lớn: – Cung Diệu Hoàng, tốt nhất là Vương gia cứ thành thân với cô gái ngực lớn mà mình không thích đi. Tiểu thẩm thẩm khinh thường Vương gia, Tiểu Như Ý khinh thường Vương gia, hãy tạm biệt vai nam nhân vật chính đầu tiên của mình đi!
Giọng nàng khản đặc vì gào thét. Ngày hôm sau, cửa phòng giam của nàng có một tấm bảng gỗ viết: “Động vật hung dữ, cầm thú nguy hiểm, kẻ thiếu quản giáo, xin đừng lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể trêu đùa”.
Những chữ viết theo lối Thảo[1'> này không thể do người phiên thổ viết, chỉ có tên khốn Diệu tiểu vương gia mới có thể viết ra. Tấm bảng đó càng khiến nàng oán hận hơn và khiến cho đám lính gác cười mãi không thôi. Nàng oán hận là không thể gặm song sắt của cái nhà lao này mà thoát ra ngoài. Dù có bò bằng bốn chân cũng được, chỉ cần có thể bắt tên Tiểu vương gia đó không lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra làm trò đùa, cùng quay về thành Lâm Dương để lão gia nhà nàng thay mặt cha mẹ hắn cho hắn một trận. Được như vậy, nàng có bị biến thành chó giống như ba bông hoa cũng không oán thán.
[1'> Thảo thư: Một thể của chữ H