Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Ta Lướt Qua Nhau

Khi Ta Lướt Qua Nhau

Tác giả: Dạ Dao

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341372

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1372 lượt.

a mới đáp ứng được yêu cầu của u Dương Dương, thôi được rồi, anh không hỏi gì em nữa đâu. Em hãy giữ sức khỏe, có việc gì thì cứ gọi điện cho anh, em nhé”.
Diệp Tri Ngã cười gượng và gập di động lại, ngồi bất thần trên ghế phải đến một hồi lâu.
Quãng thời gian này đúng là phải đếm từng ngày từng ngày một để sống. Cuộc đời của Kiều Mẫn Hàng chẳng còn tiếp diễn đựơc baolâu nữa rồi. Dài nhất thì cô ấy có thể chống cự lại số phận nghiệt ngã được cho đến nửa năm, còn không thì cũng chỉ duy nhất một đêm nữa mà thôi. Cô đang sống trong tình cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể mãi mãi rời xa những người thân yêu xung quanh mình. Rời xa người cha Kiều Giám An, rời xa anh trai Kiều Thận Ngôn, và cũng rời xa người chồng mới cưới Phí Văn Kiệt.
Diệp Tri Ngã vô cùng lo sợ khi phải nghĩ đến chuyện bất đắc dĩ này, thế nhưng làm thế nào để có thề không nghĩ tới được cơ chứ. Dù cô có nhìn thấy vật gì đi nữa, nói chuyện về chủ đề gì đi nữa thì trong thâm tâm cô luôn hiện lên hình ảnh về Kiều Mẫn Hàng và chiếc giường bệnh Kiều Mẫn Hàng vẫn nằm đó chẳng bao giờ thoát ra được, và cả bóng dáng khi Kiều Mẫn Hàng mặc chiếc váy màu hồng phớt xinh xắn ấy nữa. Rồi cuối cùng trước khi cô bị kiệt sức vì nghĩ ngợi quá nhiều về những chuyện này vẫn là ánh mắt lạnh lùng vô cảm mà Kiều Thận Ngôn nhìn cô cùng với những lời nói như đinh đóng cột củaanh dành cho cô khi ấy.
Cục y tế Hải Thành đã tổ chức liên kết tất cả các bệnh viện toàn thành phố lại để chủ trì một hoạt động lớn kéo dài hai tháng đi về các vùng nông thôn chẩn đoán bệnh cho mọi người. Bệnh viện của Diệp Tri Ngã cũng đượcchỉ thị tiến hành tuyển chọn một vị bác sỹ kinh nghiệm lâu năm và công tác giỏi trong nghề cho mỗi khoa để tham gia đợt hoạt động này. Diệp Tri Ngã đã lo lắng cho việc phải đi xa kéo dài trong nhiều ngày này của các anh chị em đồng nghiệp tại đây, chính vì thế tự nguyện đăng ký đơn xin được tuyển chọn khiến cho mọi người trong bệnh viện như trút được một nỗi lo lắng lớn, và cũng chính hành động này khiến cho tất cả mọi người càng thêm có thiện cảm và yêu mến với cô nhiều hơn.
Sau khi trải qua ba ngày tập luỵên chuyên môn, các y bác sỹ được tuyển chọn ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sẵn sàng chuẩn bị cho hoạt động đi về nông thôn tham gia đợt chẩnđoán sức khỏe cho mọi người dân tại đó. Diệp Tri Ngã và sáu vị bác sỹ khác đã tổ chức thành một nhóm, mang sẵn các công cụ máy móc y tế thiết bị và các hồ sơ tuyên truyền quảng cao, rồi tập hợp cùng các nhóm y bác sỹ khác chuẩn bị lên xe khởi hành dưới sự hỏi han ân cần của các vị lãnh đạo trong viện.
Kỳ thực những bác sỹ tham gia vào đợt hoạt động dài ngày này không phải là những thành viên tích cực chủ động đăng ký tự nguyện đi mà là thuộc danh sách bị thúc ép, chứ giống như trường hợp của Diệp Tri Ngã rảnh rỗi không có việc gì bận rộn đáng phải làm thì hầu như vô cùng hiếm. Cô thật sự cũng không hề có tư tưởng cao thượng đến mức độ như vậy, cũng chẳng hoàn toàn vì sự an toàn hài hòa của xã hội, mà chỉ là muốn đi để khiến cho bản thân mình càng thêm bận rộn một chút, để khi bận rồi sẽ chẳng phải suy nghĩ mông lung được nữa.
Xe ô tô xuất phát và sau hai tiếng đã tới nơi,mới lúc chuẩn bị lên xe được mọi người tiễn đưa dặn dò đủ thứ, giờ đến nơi lại được mọi người nơi đây chào đón nồng nhiệt thêm mộtlần nữa. Sau khi các vị quan chức ở các huyện thị này phát biểu và hô hào lời chào mừng thân ái nhất dành cho các vị y bác sỹ tham gia hoạt động chẩn đoán tại địa phương này, bảy bác sỹ được chia thành ba nhóm nhỏ, phân bổ đến ba địa điểm của ba thị trấn khác nhau. Rồi lại được chào đón nồng nhiệt, rồi lại lắng nghe những lời chúc mừng của các vị lãnh đạo. Một ngày đầu tiên của cuộc hành trình thế là đã kết thúc như vậy đó. Diệp Tri Ngã và một anh bác sỹ họ Lý đã từ chối lời mời đến tham quan cơ sở thiếtbị máy móc của bệnh viện tại địa phương nơiđây, mà trực tiếp đến phòng y tế trong thôn, bắt đầu công việc chẩn đoán cho bệnh nhân cùng các bác sỹ công tác tại đây.
Bận rộn với công việc chẩn đoán trong hoạt động tình nguyện này thấm thoát cũng đã nửa tháng trôi qua rồi. Những ngày tháng sáu trời cũng đã bắt đầu nóng lên. Thời gian này ở chỗ khác có thể tốt hơn một chút, chứ còn điều kiện của những vùng nông thôn nhưthế này thì điều khiến cho Diệp Tri Ngã không thể chịu đựng nổi là muỗi quá nhiều, có thể do nguồn nước ở miền làng quê này, cho nên đi đến đâu cô cũng bị từng đoàn từng đoàn muỗi vo ve bay lượn khắp xung quanh giống như âm thanh máy bay khi cất cánh vậy, dù có bôi bao nhiêu dầu gió lên dường như cũng chẳng có bất cứ tác dụng nào cả. Mà những con muỗi ấy có đôi mắt mới thật là lợi hại làm sao, chích vòi vào đâulà y như rằng cắn trúng cô đến đó.
Phòng y tế của miền thôn quê nơi đây không phân khoa nội ngoại. Mỗi bệnh nhân đến khám bệnh là cứ thế phân từng bác sỹ khám lần lượt theo vòng. Bởi vì chỉ có Diệp Tri Ngã là bác sỹ nữ cho nên các bệnh nhân nữ đến đây khám bệnh đều muốn chọn cô để khám cho họ. Sau một thời gian khám bệnh cho cácbệnh nhân nữ này, Diệp Tri Ngã phát hiện ra rằng ý thức y tế sức k