Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341423

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1423 lượt.

, anh không nên tùy tiện quyết định.”
Đáy mắt Tống Vực lóe lên tầng ý lạnh mỏng manh, chỉ cười không nói.
“Anh không thích Mục Táp.” Mạc Tử Tuyền nhận xét,“Anh biết không, anh diễn giả tạo đến buồn nôn?”
“Tôi thích ai, không thích ai, diễn hay không diễn…chẳng liên quan đến cô.” Tay Tống Vực chỉ thẳng mặt Mạc Tử Tuyền, nhấn nhá từng chữ,“Quan trọng là cô nên biết giữ thân giữ phận. Sau này tôi về nhà, phiền cô đừng mon men đến phòng tôi nữa.”
“Sao nào, anh sợ hãi điều gì? Sợ anh đối với em sẽ mất tự chủ ư?” Mạc Tử Tuyền bĩu môi, tựa hồ đang nói chuyện bông đùa, lát sau vươn đôi chân dài trắng mịn, cố ý khoe khoang dáng vẻ phong tình vạn chủng.
Đôi mắt Tống Vực sẫm xuống, anh đến gần chị ta, khoan thai cúi người, hai tay chống cạnh sườn eo thon mảnh, điềm nhiên liếc nhìn khuôn ngực phập phồng cao ngất, và lạnh lùng nhếch khóe miệng:“Cô khỏi cần tốn công tốn sức khiêu khích tôi nữa. Vô dụng thôi, tôi đối với cô, từ lâu đã ngán đến tận cổ.”
*
Lúc Tống Vực xuống lầu, Mục Táp vẫn cùng bà Tống nói chuyện phiếm. Từ góc độ đứng của anh nhìn xuống, sẽ thấy rõ sườn mặt thanh lệ của cô, bộ điệu tươi cười đáng yêu phản vào đôi mắt anh. Anh rảo bước đi tới, cánh tay khoác lên vai cô, cười hỏi:“Hai người tán gẫu chuyện gì thế?”
“Đang nói xấu con đó.” Bà Tống cười rằng,“Liệt kê những tội lỗi chồng chất của con.”
Tống Vực thản nhiên cười, dịu dàng vuốt tóc Mục Táp, điềm tĩnh nói:“Con biết mẹ luôn thích nói xấu sau lưng con mà.”
Mục Táp nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu, ngắm nghía nụ cười tươi rói và đôi mắt nuông chiều của anh, trong tích tắc, lòng cô bỗng trở nên mềm mại.






Buổi gặp mặt kết thúc, Tống Vực lái xe chở Mục Táp về. Dọc đường đi, tâm tình Mục Táp có chút khó tả, tựa hồ trút được gánh nặng, toàn thân được thả lỏng, tinh thần khoan khoái. Có lẽ do ánh mặt trời tươi sáng chiếu qua cửa sổ xe, cũng có thể nguyên nhân xuất phát từ người đàn ông bên cạnh. Tóm lại, cô đã rũ bỏ hoàn toàn áp lực.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh chậm rãi bẻ tay lái, giọng điệu từ tốn, nhỏ nhẹ,“Ý anh là người nhà của anh đấy.”
Cô nghiêng đầu ngắm anh, gương mặt cương nghị tuấn tú sạch sẽ, đôi môi mỏng nhếch thành cung độ tao nhã, còn có…nếp nhăn gợn sóng giữa hai hàng chân mày. Những chi tiết xuất sắc tạo nên tổ hợp của sự ưu việt. Cô cười trả lời:“Tốt lắm ạ, bác gái thân thiện dễ gần, còn chị dâu anh vừa xinh đẹp vừa đoan trang. Mọi người đối đãi với em rất tốt.”
Anh gật đầu:“Em thấy tốt là được.”
“Phải rồi, khi em tiếp túc với chị dâu anh….có cần kiêng dè, tránh né điều gì không? Em muốn nói đến anh trai anh đó.”
“Món quà này mà tốt ư? Em dễ thoả mãn nhỉ.” Tống Vực mỉm cười, trả lời,“Anh không đặc biệt thích thứ gì cả .”
“Ồ….Em nghe bác gái bảo, anh đặc biệt kén ăn, thích nhất là món gà vo viên nấu hạt dẻ và phi lê cá nướng xiên, em nấu cho anh nhé?”
“Ok, anh nghe mà ngóng chờ ghê.”
“Nhưng mà…anh đừng ôm nhiều hi vọng vào em. Tài nấu nướng của em chỉ ở mức tầm tầm, chắc chắn thua xa chị dâu anh.”
Tống Vực hạ mí mắt, nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ không sao hết.
Tới Mục gia, Mục Táp xuống xe. Bên ngoài gió lớn thổi tung mái tóc cô, khiến nó bay tán loạn. Tống Vực thấy thế, liền giúp cô chỉnh lại tóc, suốt cả quá trình, anh vẫn nhìn cô chăm chú. Đầu ngón tay anh nong nóng , như thể cánh chuồn chuồn lướt trên mặt cô. Cô có chút ngứa ngáy, song vẫn cố đứng thẳng để anh giúp đỡ. Anh vén gọn mái tóc cô xong, bèn mỉm cười:“Ồn rồi. Em mau vào đi.”
“Cám ơn anh.”
“Không cần….” Anh bỗng nhiên khom người, tay búng nhẹ trán cô, giọng nói trầm ấm, tựa như tách trà đầu xuân,“...khách sáo như vậy với anh”
Dứt lời, Tống Vực liền áp người tới gần, cặp mắt sáng nhìn cô đăm đăm, dường như muốn hỏi cô đồng ý hay không.
Mục Táp gật đầu, trong trái tim dập dềnh làn sóng nhẹ. Anh luôn hành động đứng đắn, tuân thủ lễ nghĩa, lại rất ga lăng, không hề gây phản cảm. Do đó, cô thản nhiên tiếp nhận.
Anh khẽ cười. Hôm nay anh không nhẫn tâm đem đến áp lực quá lớn cho cô, nên chỉ lấy tay vuốt nhẹ đầu cô.
“Mai mốt em làm đồ ăn.” Khi đi tới cổng, cô xoay người, nhìn anh cười thật tươi,“Là món gà vo viên nấu với hạt dẻ và phi lê cá nương xiên, anh hứa không được chê là khó nuốt đấy nhé!”
Anh vừa mang bao tay, vừa ừ một tiếng. Sau đó phất phất tay, ý bảo gió lớn lắm, cô mau vào nhà nhanh.
Tống Vực ngồi vào xe, vừa định nổ máy, điện thoại liền phát ra tiếng chuông báo tin nhắn. Anh mở điện thoại, thấy màn hình hiện vài tin nhắn mới, đều được gửi từ số Mạc Tử Tuyền.
Sắc mặt Tống Vực không thay đổi, xem xong đống tin nhắn rồi cười lạnh, ném điện thoại qua một bên. Nụ cười bên môi tắt ngúm, anh lặng thinh, quan sát đường phía trước.
*
Về nhà, thấy đôi giày da lạ nằm trên kệ giày, Mục Táp thầm đoán trong nhà có khách đến chơi. Bà Kiều Tuệ Tuệ buộc tạp dề xong, cầm cái vá từ trong bếp đi ra, cười hỏi:“Con về sớm thế? Dì cứ nghĩ hai đứa dùng cơm tối bên ngoài luôn.”
Mục Táp cười gật đầu, hỏi bà trong nhà có khách đến chơi sao?