pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341374

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1374 lượt.

giờ là thời đại nào rồi. Người ta sống chung trước khi kết hôn có mà đầy ra đường. Con cùng lắm chỉ đi chơi suốt đêm thôi mà.”
“Mẹ mặc kệ thời đại thời điếc gì. Con còn sống trong nhà này một ngày, thì nhất định phải tuân thủ quy tắc cho mẹ. Giờ giới nghiêm của con là 12 giờ.” Kiều Tuệ Tuệ kiên nhẫn dạy bảo,“Kiều Kiều, mẹ biết các con đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, say đắm, đôi lúc khó nén được tình cảm. Thế nhưng không thể vin vào đó mà buông thả bản thân mình…… nhỡ đâu ảnh hưởng đến sức khỏe và thân thể thì nguy?”
Mục Kiều nghe vậy, trong đầu bất giác liên tưởng đến đôi mắt đê mê của Cảnh Chí Sâm khi say rượu, cộng thêm giọng nói trầm khàn gợi cảm của anh ta. Trên mặt cô ta liền đỏ au, bực bội dậm chân:“Mẹ, mẹ toàn nói đi đâu không thế.”
Đương nói, Mục Táp khẽ đằng hắng hai tiếng, cầm cái ly đi đến, mỉm cười:“Con muốn pha ly sữa .”
Đáy mắt Kiều Tuệ Tuệ lóe tia xấu hổ, cười cười, nghiêng người cho cô vào bếp.
Mục Kiều tiếp tục ‘chiến đấu’ với xiên cá viên mới.
Mục Táp mở gói sữa Ovaltine, đổ vào ly, ngẫm nghĩ rồi nói:“Dì Kiều, cuối tuần này con đến nhà họ Tống gặp mặt người lớn, nhờ dì chuẩn bị giúp con lễ gặp mặt.”
“Ồ, đã thống nhất thời gian hẹn rồi à ?” Kiều Tuệ Tuệ vui vẻ đồng ý,“Được được, dì nhất định giúp con chuẩn bị chu đáo.”
Mục Kiều nghe vậy, suýt nữa thốt ra lời cảm thán, hai người tiến triển như tên lửa. Song dưới ánh mắt ngấm ngầm doạ nạt của bà Kiều Tuệ Tuệ, cô ta biết khôn mà ngậm miệng.
“Cám ơn dì.” Mục Táp pha xong sữa, cầm ly đi lên lầu.
Quan hệ giữa cô và Kiều Tuệ Tuệ vẫn khách sáo như thế. Luôn trong giới hạn nhất định, không quá xa cách cũng không thể thân cận thêm. Cô vĩnh viễn không có khả năng hành động như Mục Kiều, thoải mái tâm sự nỗi lòng hoặc làm nũng, giận lẫy với bà. Cô không thể xem bà như một người mẹ tri kỉ của mình.
Có đôi khi, chúng ta không thể không thừa nhận, huyết thống đóng vai trò quan trọng trong tình cảm của con người.
Mục Kiều ‘chiến’ xong thức ăn khuya, thoả mãn về phòng, nằm nhoài trên giường, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Tống Vực khi nhìn thoáng qua cô ta. Mục Kiều cúi đầu, cắn cắn móng tay, tâm trí đang phiêu diêu, điện thoại nằm trên giường bỗng đổ chuông inh ỏi.
Là điện thoại của Cảnh Chí Sâm.
Như mọi ngày, hai người tâm tình rất lâu.
“Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy Tống Vực đó. Anh ta chở chị em về, đúng lúc bị em bắt gặp .” Mục Kiều lười biếng xoa bóp đôi chân, ngữ khí dường như rất hồ hởi,“Anh ta quả thật rất đẹp trai.”
Âm thanh giọng nói của Cảnh Chí Sâm bỗng nhiên nhỏ đi, đoạn hứng trí hỏi:“So với anh còn đẹp hơn à?”
Mục Kiều cố ý khiêu khích anh ta, bèn hừ nhẹ:“Dĩ nhiên là đẹp hơn anh, anh là đầu heo mà.”
Cảnh Chí Sâm không để bụng lời nói đùa vô tư của cô ta, chỉ cất tiếng cười trầm thấp, ẩn chứa sự tán tỉnh:“Em không phải chỉ thích đầu heo thôi sao? Cái gối ôm của em có hình ‘công tử heo’ to thiệt to đấy thôi.”
“Hứ, nó so với anh đáng yêu hơn.”
Ở bên này, Cảnh Chí Sâm vê nhẹ mi tâm, đột nhiên không có tâm tình ‘nấu cháo điện thoại’ tiếp. Nụ cười trên khóe miệng dần tan biến, anh ta tán dóc thêm vài câu rồi gác máy.
……
Đúng ngày hẹn, Tống Vực lái xe đi đón Mục Táp đến nhà họ Tống.
Tống gia ở cạnh ven sông nổi tiếng của thành phố H, tiếp giáp với con phố có bề dày lịch sử văn hóa, giao hòa giữa nét đẹp cổ xưa và hơi thở của thời đại mới. Mỗi tư gia đều có tiền viện, trung viện và hậu viện.
Tường trắng ngói xám, cổng cao sơn đỏ, khung cửa sổ treo đầy dây thường xuân, toát lên hơi thở tôn quý đặc trưng của hoàng gia phương Bắc.
Mặc dù trên đường đi, Tống Vực đã miêu tả sơ lược về nơi ở của anh ta. Nhưng giờ phút này, khi đặt chân đến đại viện, Mục Táp không tránh khỏi căng thẳng, hồi hộp.
“Cảm thấy thế nào?” Anh ta hỏi.
“Rất đẹp ạ.” Mục Táp bụng bảo dạ, nơi đây quá mức lộng lẫy và sang trọng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trang viện rộng lớn đến mức này…… Nếu muốn đi vào gặp mẹ anh ta, có cần phải mua vé vào cổng không nhỉ?……
Cô đương mơ màng suy nghĩ, Tống Vực đã xòe tay ra, bàn tay thon dài hợp cùng bộ âu phục sang quý có tác dụng bổ trợ, nâng sự vững chãi, thành thục và trịnh trọng đến mức cao nhất.
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên trong. Bàn tay dày rộng gắt gao thu hẹp lại, anh ta bỗng dưng nhoẻn miệng cười, trêu chọc cô:“Hiện tại em không còn cơ hội để hối hận đâu. Cho dù là hang hùm hay động hổ, cũng phải theo anh vào.”
Cô nghe vậy liền đơ người, trên người anh ta tỏa ra khí thế hào sảng, tựa như luồng sức mạnh ép sát đến cô.
“Dọa em sao, đừng khẩn trương quá.” Anh ta mỉm cười, thuận tay kéo cô lại gần mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô. Thanh âm kề sát tai cô, như thể đang an ủi cô bé sắp bước vào trường thi, dịu dàng trấn an, giúp cô ổn định tinh thần……
Bọn họ dắt tay nhau đi vào. Đi được một đoạn, Mục Táp trông thấy một người phụ nữ đang cúi thấp mình, tay cầm cái siêu, tưới hoa trong vườn. Động tác của cô ta thành thạo, song không kém phần tao nhã.
Tựa như hình ảnh của bộ