The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341382

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1382 lượt.

>“Thì kiểm tra, xem xét việc chuẩn bị ra mắt trò chơi mới, thử nghiệm chương trình, hoàn thiện các khâu quảng cáo và marketting…Cả khối việc để làm đấy chứ.”
“Mấy việc đó thì giao cho các bộ phận chuyên môn phụ trách. Mỗi người đều có chức trách của riêng mình. Nhiệm vụ của anh đã hoàn tất. Hôm nay lại là chủ nhật, anh có quyền được nghỉ xả hơi.”
“Táp Táp?” Cảnh Chí Sâm hạ giọng gọi tên cô, đôi chân tự động vòng qua kệ sách, hướng tới chỗ cô.
Quả nhiên không nhìn lầm, xác định người đứng đối diện chính xác là Mục Táp, thâm tâm Cảnh Chí Sâm dội lên niềm phấn chấn, anh ta chủ động chào hỏi: “Táp Táp, đã lâu không gặp.”
Cô gái kia theo sát gót Cảnh Chí Sâm, đoạn mỉm cười hỏi anh ta: “Bạn anh à?”
Cảnh Chí Sâm không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà yêu cầu cô gái: “Uyển Uyển, anh cảm thấy hơi khát, em giúp anh đi mua ly cà phê được không?”
Cô gái tên Uyển Uyển thoáng lưỡng lự rồi mới miễn cưỡng gật đầu: “Được ạ, anh uống đắng hay ngọt?”
“Sao cũng được.”
Sau khi Uyển Uyển rời đi, đôi mắt Cảnh Chí Sâm bèn dán chặt trên người Mục Táp: “Dạo này em khỏe không?”
Mục Táp không có hứng tán gẫu cùng anh ta, chỉ gật đầu chiếu lệ, xoay người, toan bỏ đi.
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm hấp tấp bước lên, ngữ điệu hơi dồn dập, “Anh muốn xin lỗi em một tiếng. Lần trước, việc liên quan đến mấy tấm ảnh là lỗi của anh, chính anh đã kéo em vào những phiền phức không đáng.”
Mục Táp chẳng còn để bụng sự việc đó nữa, cô thản nhiên nói: “Tôi đã sớm quên rồi.”
Mấy chữ ngắn gọn phát ra từ miệng cô khiến Cảnh Chí Sâm vô cùng thất vọng. Mục Táp thật sự đã thay đổi, không còn là cô gái từng yêu anh ta say đắm. Lúc này, trong mắt cô, anh ta chẳng khác gì chậu hoa ven đường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhận rõ được điều ấy, trái tim anh ta như bị ai bóp chặt….đau đấy chứ.
“Táp Táp…” Cảnh Chí Sâm vẫn cố gắng níu kéo.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Mục Táp. Cô không cần quay đầu cũng thừa sức đoán biết, ai đang đứng phía sau.
“Chọn xong chưa em?” Tống Vực cúi đầu, cất giọng vô cùng thân thiết.
Mục Táp gật đầu: “Vốn dĩ em định mua một quyển. Nhưng đọc lướt đến hai phần ba truyện, cảm thấy ‘cẩu huyết’ quá. Thôi khỏi mua nữa.”
“Vậy chúng ta về thôi.” Tống Vực ôm Mục Táp bước đi, coi Cảnh Chí Sâm như bầu không khí loãng.
“Vâng.”
Bọn họ đi lướt qua Uyển Uyển, nhìn thấy trên tay cô ta cầm hai ly cà phê, hối hả chạy về phía Cảnh Chí Sâm. Phỏng chừng cô ta không yên tâm để bạn trai một mình hàn huyên với người phụ nữ khác.
Thông qua bộ điệu của Uyển Uyển, Mục Táp tựa hồ thấy lại hình ảnh ngày xưa của mình: ngây thơ, nồng nhiệt, cố chấp đâm đầu thích một người, chấp nhận để người ấy chi phối mọi cảm xúc của mình….
Không cho cô có thời gian cảm khái nhiều, Tống Vực thu hẹp cánh tay, ôm sát cô trong ngực, rảo bước nhanh đến chỗ thang máy.
Cảnh Chí Sâm cầm ly cà phê, rề rà nhấp một ngụm. Vị đắng tức thì lan tràn khắp khoang miệng, truyền thẳng xuống đáy lòng anh ta. Lúc ngẩng đầu, anh ta trông thấy Uyển Uyển đang nhìn mình bằng cặp mắt đong đầy cảm xúc yêu thương. Nhưng thâm tâm anh ta không chút xao động trước đôi mắt ấy. Không thể phủ nhận, Uyển Uyển là cô gái đẹp có tính cách đáng yêu, nói chuyện lúc nào cũng ôn nhu nhỏ nhẹ, lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, gia thế thì khỏi chê. Xét trên mọi phương diện, Uyển Uyển là đối tượng kết giao vô cùng tương xứng với anh ta. Và trên hết, anh ta dễ dàng nhận thấy, Uyển Uyển luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa vẻ si mê. Nếu là lúc trước, có lẽ anh ta sẽ cực kì thích thú, chí ít lòng hư vinh của anh ta sẽ được thỏa mãn. Nhưng hiện tại, anh ta cảm thấy hết sức vô vị.
Nguyên nhân thay đổi là do đâu? Rất đơn giản, chỉ vì anh ta không thích Uyển Uyển. Lần đầu tiên anh ta thấu suốt, người anh ta thật sự thích chính là……Mà thôi! Đã quá muộn màng.
Lúc thang máy đi xuống, Mục Táp chăm chú ngắm nghía thần sắc Tống Vực, phát hiện vẻ mặt anh tương đối phức tạp, tựa hồ mất hứng, lại dường như khá bình thường. Cô ngẫm nghĩ một hồi, lấy tay chọc nhẹ người anh: “Đang nghĩ gì thế?”
Tống tiên sinh ném cho cô ‘quả bơ’ to tướng.
“Anh tức giận hả?” Cô thử thăm dò.
“Tại sao phải tức giận?” Ngữ khí nhẹ nhàng như mây bay gió thổi, anh khẽ nhướng mắt nhìn cô, “Bởi vì bà xã anh hàn huyên vài câu với người tình cũ ư? Ha ha, việc này đâu có gì to tát.”
“…” Bây giờ thì Mục Táp đã hiểu, Tống tiên sinh nhà cô quá sức nhỏ nhen.
Thẳng đến khi ra khỏi hiệu sách, Tống Vực vẫn giữ nguyên vẻ mặt không tí biểu cảm, trên trán hồ như viết dòng chữ to thật to: “TÂM TRẠNG ĐANG KHÔNG TỐT, AI TỚI GẦN, CHẾT RÁNG CHỊU.”
Mục Táp đột nhiên chỉ tay về phía bầu trời xa xa: “Tống Vực, anh xem cái kia là gì vậy?”.
Thừa lúc Tống Vực chuyển dời tầm mắt, cô nhanh chóng nhón mũi chân, hôn chụt lên má phải của anh.
Tống Vực nghiêng đầu nhìn cô, Mục Táp tỉnh bơ nhìn lại anh.
“Tống phu nhân ơi!” Anh cất giọng nghiêm nghị.
“Chuyện gì thế, Tống tiên sinh?”
“Em có mang khăn giấy không? Vừa nãy có con muỗi chích lén lên mặt anh. Chẳng biết