XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341373

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1373 lượt.

có độc không nữa?”
“Tống Vực, mồm anh là độc nhất đấy.”
Anh rốt cuộc nở nụ cười tươi rói, véo mạnh má cô: “Lá gan em cũng lớn lắm đấy.”
“Là lớn gan hôn trộm anh, hay lớn gan nói chuyện với người tình cũ?” Cô hỏi lại.
“Em tự suy ngẫm đi.” Một tay anh rút chìa khóa, tay kia siết chặt eo cô: “Anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hai người dùng cơm xong, lúc đi ra sảnh nhà hàng, Mục Táp trông thấy nơi đó có bán kem tươi. Cô tí tởn lao đến mua hộp kem sầu riêng, sau đó ngồi trên xe ăn lấy ăn để. Tống Vực ngồi bên cạnh ngó cô ăn, bất chợt cảm thấy cô chẳng khác gì con gái anh. (hai vợ chồng này vui tính ghê, hết vợ xem chồng như con trai, đến lượt chồng xem vợ như con gái mình.)
Ăn kem giữa trời đông giá lạnh, Mục Táp lập tức ‘trúng độc đắc”. Tối hôm đó, cô nhảy mũi liên tục, nước mắt chảy dài chạy ngắn, uể oải nằm đơ người trên giường. Tống Vực tự mình giúp cô uống thuốc, rồi kề trán anh lên trán cô: “Người em hơi nóng.”
Phối hợp với câu nói của anh là tràng ho sù sụ của cô. Tống Vực lắc đầu phê bình: “Thấy hậu quả của việc cãi lời anh chưa, có ai ngược đời như em không, lại thích ăn kem vào mùa đông?”
Mục Táp nhíu mày, cố gắng nuốt viên thuốc đắng nghét xuống cổ họng. Thấy cô nhăn mặt nhíu mày, Tống Vực liền nhét viên kẹo ngậm vô miệng cô.
Anh giúp cô nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô, dặn dò cô hãy ngủ ngoan. Mục Táp giơ tay kéo áo anh: “Anh không ngủ với em hả?”
“Anh cần xem một bản báo cáo.” Anh nắm ngược tay cô, bỏ lại vào chăn.
Mục Táp khụt khịt mũi, mới nói được vài câu đã ho sù sụ, ho đến nỗi nước mắt chảy dài, cô thều thào: “Giờ trễ rồi. Anh ngủ với em đi, mai hẵng xem báo cáo.”
Dáng vẻ cô yếu ớt kết hợp cùng biểu cảm đáng thương khiến lòng anh trào dâng nỗi xót xa. Tống Vực gật đầu, đi vào phòng tắm rửa mặt, đoạn vén chăn lên giường, nằm nghiêng người, ôm cô sít sao. Mục Táp cảm thấy mãn nguyện khôn cùng, đang định ‘tức cảnh sinh tình’ thì nước mũi lại ào ạt chảy xuống. Anh vội vàng đi lấy khăn giấy, giúp cô chùi mũi.
Anh cầm khăn giấy che mũi cô, khẽ bóp nhẹ, bảo cô hỉ mạnh. Mục Táp nghe theo lời anh, hỉ mạnh một phát, cả người dễ chịu hơn đôi chút.
“Nói xem, sau này em còn dám ăn kem vào mùa đông nữa không?”.
“Thôi em xin chừa.” Mục Táp khàn giọng, “Nhưng lạ nhở, thân thể em hình như càng ngày càng yếu. Em nhớ mùa đông hai năm trước lạnh hơn năm nay nhiều, lúc ấy em bận váy ngắn, hết ăn kem rồi uống nước lạnh có gas, mà người vẫn khỏe re.”
Tống Vực đưa ra nhận xét khách quan: “Xin thưa với em, đó là chuyện của hai năm trước, lúc em hai mươi bảy tuổi….”
“Anh mơ à? Hai mươi bảy đâu mà hai mươi bảy. Lúc ấy em mới hai mươi bốn tuổi rưỡi thôi nhé.”
“Ờ thì hai mươi bốn tuổi rưỡi. Nhưng con người khi bước qua tuổi hai mươi lăm, thể chất sẽ suy yếu dần.” Tống Vực chuyển sang phân tích khách quan: “Huống hồ, em là chúa lười vận động, tốc độ suy yếu sẽ càng nhanh hơn, đã vậy còn phung phí sức lực, nên người mới èo uột như cọng bún đây này. Mai mốt em phải dậy sớm, năng tập thể dục, rèn luyện tăng cường sức khỏe. Còn nữa, vào mùa đông, em không được ăn kem, không được mặc váy ngắn, trước khi ra ngoài phải mang áo khoác, đeo bao tay, đội mũ kĩ càng cho anh.”
Giời ạ, y như dạy dỗ đứa con nít sáu tuổi.
Cô bĩu môi, ấm ức gật đầu: “Em hiểu rồi, cụ Tống ạ.”
“Ngủ đi.” Tay anh vỗ vỗ lưng cô, “Anh ôm em ngủ, em hãy ngủ ngoan.”
Cô nhắm mắt.
Vài phút sau, cô mở to mắt, cười e thẹn với anh.
“Em không ngủ được.” = =! ! !
Tống Vực: “…”
“Hay anh kể chuyện cho em nghe đi.” Mục Táp giở tính vòi vĩnh, “Hồi nhỏ những khi em không ngủ được, mẹ đều kể chuyện cho em nghe.”
“Mẹ kể em nghe chuyện gì?” Tống Vực hỏi lại.
“Ngụ ngôn Aesop, thần thoại Hy Lạp, thần thoại Trung Quốc, truyện cổ Grimm.”
Anh cúi thấp đầu, dùng tay vén gọn mái tóc rối bù cho cô, hơi nhíu mày: “Thôi anh kể em nghe đồng thoại về Tống Vực nhé.”
“Nghe qua có vẻ rất hấp dẫn”
“Hồi nhỏ, Tống Vực và anh trai sống ở nông thôn. Mỗi buổi chiều, hai anh em thường ra sông bắt cá, chui bụi cỏ đâm rắn.” Anh nói, “Muốn nghe nữa không?”
“Em muốn nghe từ đầu.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé vô cùng điển trai lại rất thông minh, cậu bé và người anh trai…” Tống Vực kiên nhẫn kể câu chuyện đời anh, nhằm ru vợ ngủ.
Giọng anh du dương, trầm bổng, êm ái như một khúc hát ru, khiến Mục Táp dần dần mơ màng. Cô nằm gọn trong lòng anh, kê chân trên đùi anh, một tay ôm sát eo anh, tay còn lại co thành nắm đấm đặt ngay ngực anh. Cơn buồn ngủ chầm chậm kéo tới, cô bắt đầu thiêm thiếp, một lát sau thì đã ngủ say.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, Tống Vực vói tay, tắt ngọn đèn ngủ. Sau, anh vòng tay qua thắt lưng cô, khẽ nhắm mắt, cùng cô tiến vào giấc ngủ. Trong bóng đêm, thân thể cô thoáng ngọ nguậy, hô hấp dường như hơi nặng nề. Anh lập tức mở mắt, dịu dàng xoa xoa eo cô. Đôi chân mày cô từ từ giãn ra, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn, cuối cùng đi vào giấc mộng đẹp.
Hôm sau tỉnh dậy, Mục Táp cảm thấy cả người khoan khoái, khỏe hơn tối qua rất nhiều, chỉ còn hơi chón