
Tác giả: Sư Tiểu Trát
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341375
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.
n trên mu bàn tay truyền đến làn hơi ấm, cô cúi xuống nhìn, thấy tay anh ta đang đè trên tay cô.
“Tay em lạnh quá.” Dứt lời, anh ta kéo tay cô, nhét vào túi áo, nhằm sưởi ấm cho nó.
Anh ta hành động rất tự nhiên, thế nên cô cũng thản nhiên tiếp nhận.
“Anh bình thường thích xem phim điện ảnh à?” Cô hỏi.
“Không thích lắm.”
“…… Vậy sao anh rủ em đi xem phim?”
“Anh nghĩ quá trình hẹn hò đều diễn ra như thế thôi, ăn cơm, đi dạo, rồi xem phim.” Tống Vực rũ thấp mí mắt, giọng nói chầm chậm “Hình như đa số phụ nữ đều thích vậy.”
“Anh xem bộ phim này chưa?”
“Chưa xem.”
Mục Táp suông sẻ mò được đề tài trò chuyện, nên bắt đầu kể liên miên về nội dung bộ phim, tay cô phụ hoạ chỉ về hình ảnh Trương Quốc Vinh*:“Đây là Âu Dương Phong, tuổi trẻ mang theo chí khí cao ngút trời, háo hức ra giang hồ gầy dựng nghiệp lớn, bỏ lại vị hôn thê nơi quê nhà. Khi ông trở về, vị hôn thê đã trở thành chị dâu của ông. Rồi ông dần nghiệm ra chân lí sống ở đời, thứ gì mới quan trọng, cái gì chỉ là phù phiếm. Do đó ông rời khỏi núi Bạch Đà, đến nơi sa mạc, dựng tửu quán và trở thành kẻ môi giới chuyên giải quyết mọi vấn đề rắc rối của người khác……”
*Trương Quốc Vinh: nam diễn viên nổi tiếng TQ. Ông đã qua đời.
Lúc cô nói chuyện, Tống Vực lẳng lặng lắng nghe. Trong túi áo, bàn tay hai người đan xen vào nhau, anh ta bất giác tăng thêm lực nắm. Mãi đến khi bàn tay xuất hiện cơn đau nhói, cô bèn tạm dừng kể và hỏi:“Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Có vẻ anh ta vừa tò mò với vài đoạn phim, vừa buồn chán trước những cảnh dư thừa, nên qua quýt lắc đầu, trả lời chiếu lệ. Sau, anh ta chau mày, chỉ vào màn hình:“Đây là nhân vật nào?”
Cô ngó hình ảnh Lưu Gia Linh* đang ngồi trên lưng ngựa, đáp:“Người đó được gọi là hoa đào, thê tử của kiếm khách mù, cùng tên với chị dâu của Âu Dương Phong. Cô ta lại yêu bằng hữu của tướng công mình – Hoàng Dược Sư……”
*Lưu Gia Linh: Nữ diễn viên nổi tiếng TQ, là vợ của nam diễn viên Lương Triều Vỹ.
Mục Táp vẫn kể nội dung cho đến khi bộ phim kết thúc. Khi nhạc phim vang lên, cô rốt cuộc hỏi một câu:“Anh thích chuyện phim này không?”
“Cũng không tệ lắm.” Khóe miệng Tống Vực cong cong, đưa nhận xét,“Nghe em kể còn thú vị hơn xem bọn họ đóng.”
……
Xem phim xong, Tống Vực lái xe chở Mục Táp về, sẵn tiện hẹn cô thời gian đến nhà ra mắt mẹ anh ta.
Xe dừng trước cổng, hai người vừa vặn chạm mặt Mục Kiều đang muốn ra ngoài mua thức ăn khuya. Cô ta mặc bộ đồ hồng nhạt, mang đôi dép nhung, mái tóc tết thành nụ hoa trên đỉnh đầu. Lúc thấy chiếc xe màu bạc của Tống Vực, Mục Kiều hiếu kì nhìn ngó, lát sau phát hiện người ngồi trên ghế phó lái chính là chị mình, trái tim cô ta giật thót một cái, theo phản xạ liền quan sát Tống Vực đang ngồi ngay vị trí lái.
Mục Táp tháo dây an toàn, xuống xe. Ở khoảng cách gần, Mục Kiều vẫy cao bóp tiền đang cầm trên tay, hướng Mục Táp ngọt ngào kêu chị.
Bên trong xe, Tống Vực hơi nghiêng mặt, lãnh đạm liếc nhìn Mục Kiều, tay khẽ vuốt cằm.
Mục Kiều sửng sốt, lập tức cười duyên bẽn lẽn với anh ta.
Tống Vực quay mặt đi, nói hẹn gặp lại với Mục Táp, chậm rãi quay đầu xe, chạy ra tiểu khu.
“Đi mua thức ăn khuya?” Mục Táp hỏi.
Mục Kiều gật đầu, kinh ngạc cảm thán:“Em không ngờ ngoài đời, anh ta đẹp trai đến thế.”
Mục Táp thản nhiên nhìn cô ta, không phát biểu ý kiến. Cô đeo túi xách lên vai, nói:“Em đi nhanh về nhanh. Ngoài này gió lớn quá, chị lên trước đây.”
Mục Kiều gật đầu, hí hửng đi mua thức ăn.
Mục Táp vào nhà, trực tiếp trở về phòng mình. Cô vội vàng tẩy trang, rửa mặt thật sạch sẽ. Lát sau cảm thấy hơi khát nước, cô bèn xuống lầu, đi tìm đồ uống. Vừa đúng lúc Mục Kiều mua thức ăn trở về, đang rầm rì to nhỏ với bà Kiều Tuệ Tuệ trong phòng bếp.
“Mẹ, hồi nãy Tống Vực chở chị về đấy. Con nhìn thấy hai người ngồi trong xe. Bề ngoài anh ta nhìn bảnh bao lắm cơ.”
Kiều Tuệ Tuệ cầm ly trà táo đỏ, cảnh giác hỏi:“Con không ăn nói lung tung, bậy bạ đấy chứ?”
“Không có đâu.” Mục Kiều cắn món cá viên nổi tiếng ở vùng Quan Đông, miệng liền loang loáng vết dầu mỡ.
“Không có thì tốt. Tóm lại, con đừng nhiều chuyện, đừng nên thắc mắc việc giữa chị con và Tống Vực. Nhớ phải quản kĩ mồm miệng cho mẹ.” Kiều Tuệ Tuệ dặn dò.
Mục Kiều có chút ủy khuất, lầm bầm hai tiếng.
“Con còn dám trưng ra vẻ mặt tủi thân đấy hả. Việc này đều do con gây ra hết, còn chị con phải dọn dẹp đống tàn cục con vứt lại, nên trong lòng nó nhất định không được thoải mái. Con có đầu óc thì đừng nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa.” Kiều Tuệ Tuệ thở dài,thương yêu vuốt tóc Mục Kiều,“Lo chuyện của con trước đi. Còn nữa, mẹ trịnh trọng nhắc nhở con lần cuối. Tuy mẹ và bố đã đồng ý cho con và Tiểu Cảnh kết giao, nhưng không có nghĩa là chấp nhận cho các con xem thường quy củ. Con nhỏ này, cuối tuần trước lại dám đi suốt đêm không về ……” Nói tới đây, bà bèn hạ thấp giọng,“Dù sao con cũng là gái chưa chồng, sao lại phóng túng, xem thường phép tắc thế hả?”
Mục Kiều ăn xong món cá viên, xoay xoay cây xiên trong tay, cười xì một tiếng:“Mẹ của con ơi, bây