
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341006
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1006 lượt.
Không thể trách cô nhát gan, sự thực là, có lần trong lúc vô tình, cô thấy Hạ Viễn Hàng đánh nhau với một đám côn đồ có tiếng. Đó là lần đầu tiên trong thế giới đơn thuần của cô, cô nhìn thấy máu tanh và tàn nhẫn chân thật đến như vậy.
Mỗi một động tác của anh, đều giống như không muốn sống nữa, vừa lợi hại lại độc ác. Lấy một địch tám, đối phương còn có dao, nhưng anh lại đánh ngã toàn bộ khiến đám người rên rỉ trên mặt đất, có tiếng gảy xương, còn có máu đỏ tươi bắn lên trên đất, cô bị dọa đến chân cũng mềm nhũn ra.
Mà anh, chỉ nhặt áo khoác ném ở một bên lên, bình tĩnh đi, đi ngang qua người cô ngay cả ánh mắt cũng không ném cho cô một cái.
Từ đó Hướng Phù Nhã khắc sâu ấn tượng với người con trai này, bởi vì, vẻ mặt của anh, hình như sinh ra đã không thể yêu, cái gì cũng không để ý, thắng không quan trọng, thua cũng không sao cả. Một người cái gì cũng không quan tâm đến mới là người đáng sợ nhất.
Sau này cô biết, thì ra anh chính là cái người tên Hạ Viễn Hàng. Anh quả nhiên một chút cũng không phụ phần tiếng xấu này. Cô biết, anh tuyệt đối, tuyệt đối danh xứng với thực, nhưng cô không ngờ rằng, anh và bạn tốt của cô yêu nhau. Cô cũng không nghĩ tới, người con trai sinh ra đã không có tình yêu lúc trước, người thanh niên u sầu hắc ám đó, hôm nay, cũng có quan tâm đến người khác.
"Em. . . . . . em muốn một phần. . . . . . mì thịt bò." Hướng Phù Nhã do do dự dự mở miệng, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến, "Em có thể muốn mì thịt bò sao? Còn nữa, chỉ cần cho em một ly nước lọc là tốt rồi."
Thật tổn hại trí óc và thần kinh! Diêu Thủy Tinh cầm lấy thực đơn, "Tớ chọn." Rất nhanh chóng thay bốn người quyết định bữa ăn tối, ngẩng đầu, nhìn thấy bạn tốt trừng to mắt, bình tĩnh nói: "Anh ấy sẽ không đánh cậu."
Hướng Phù Nhã rất ngoan ngoãn gật đầu, "Tớ biết rõ mà!" Dĩ nhiên cô biết Hạ Viễn Hàng sẽ không đánh con gái, cô cũng rất rõ, Hạ Viễn Hàng chỉ đánh nhau với những tên con trai chọc tới anh. Nhưng, biết là một chuyện, chỉ cần nhìn qua Hạ Viễn Hàng đánh nhau với người khác, trong lòng tuyệt đối sẽ sợ. Cô sợ anh, còn có một chút chút kính nể, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
"Em có một vấn đề." Nghê Bối Bối giơ tay, giọng hơi thấp.
Hạ Viễn Hàng nhíu mày, ý bảo cô hỏi.
"Anh. . . . . ." Cô hít thở sâu, "Có thể không vào. . . . . . hắc đạo."
Coi như anh đối cảm thấy vấn đề của cô kỳ quái, cũng không biểu hiện ra, chỉ ngắn gọn trả lời: "Không biết." Đối với hắc đạo anh không có chút hứng thú nào, tuy nhiên khi đó Tam Bất Ngũ luôn luôn có một chút gọi là quy tắc ngầm khiêu khích anh, anh cũng không để ý khiến cho bọn họ muốn cùng anh đánh một trận thống thống khoái khoái, thế nhưng con đường này, cũng không phải do anh muốn đi.
Nghê Bối Bối thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
"Em. . . . . . em cũng có vấn đề." Hướng Phù Nhã giơ tay theo.
Hạ Viễn Hàng nhìn cô bé nữ sinh đó, hình như rất nhát gan, rất dễ dàng bị dọa dẫm cho phát sợ.
"Em có thể gọi thêm một phần sườn lợn rán chua ngọt Hàn Quốc không?" Cô rất cẩn thận hỏi.
"Phốc!" Bật cười chính là phục vụ ở một bên chờ khách chọn món ăn .
Hướng Phù Nhã ngượng ngùng xoa xoa chén nước, mãi cho đến phục vụ viết xong món ăn được chọn rời đi, cũng không dám ngẩng đầu. le,quy.don Sau khi trải qua căng thẳng người ta càng thấy đói hơn, không có cách nào nha! Thoáng ngước mắt, nhìn về phía người thành niên trầm mặc kia, hồi lâu, giống như là lấy dũng khí, "Em. . . . . . có thể lại hỏi thêm một vấn đề hay không?"
Hạ Viễn Hàng nhìn cô.
Vừa bị đôi mắt sắc bén của anh nhìn, cô lập tức cảm thấy hoảng sợ, nhưng, vẫn còn rất tò mò, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng hỏi "Hai người ở chung một chỗ thì sẽ làm chuyện gì? Cũng sẽ giống như bây giờ một câu nói cũng không nói sao?"
". . . . . ." Cô thật sự sợ anh, đúng . . . . . chứ?
*****
Bọn họ ở chung một chỗ sẽ làm gì đây?
"Ưm. . . . . ." Tiếng thở dốc vụn vặt, liều mạng bị đè nén, nhưng vẫn nhẹ nhàng bật ra từ môi hồng lúc khẽ nhếch lên, làm cho nụ hôn của anh càng mút vào sâu hơn. Môi lưỡi cùng âm thanh kích thích, trong căn hộ cũ kỹ, vô cùng rõ ràng.
Hạ Viễn Hàng ôm thật chặt hông của cô, đè cô trên cánh cửa hung hăng hôn. Anh yêu chết cảm giác lúc hôn cô, rõ ràng cô chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, lại làm cho anh đột nhiên khó khăn để kiềm chế dục vọng, vừa vào cửa đã hôn cô mãnh liệt.
"Bảo bối, nhúc nhích đầu lưỡi của em, hử?" Anh tỉ mỉ liếm môi bị anh làm ướt của cô, ở bên môi cô nhẹ nhàng dụ hoặc.
Trên gương mặt trắng như tuyết của Diêu Thủy Tinh, xuất hiện màu hồng hiếm có, trừng anh. Thật sự không hiểu được người này, chỉ đơn thuần đứng trên cầu thang, ngay cả một câu cô cũng không nói, sao đột nhiên anh lại bộc phát cuồng tính? Mới vừa vào cửa, liền ôm cô hôn một cái .
Giống như từ sau hôm sinh nhật cô, một chút kiềm chế gì đó trước kia, toàn bộ phá kén mà ra. Anh vô cùng, vô thích hôn cô, mặc kệ là hôn nhẹ, hôn sâu cũng được, chỉ cần vừa có cơ hội, anh sẽ ôm cô vào ngực mà hôn.
Hơn nữa thích dụ dỗ cho cô chủ động. Ai bảo có một lần trong lúc