
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341054
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1054 lượt.
n Diêu Thủy Tinh là duyên phận của họ.
Dĩ nhiên cái duyên phận này thật ra do bà vụng trộm, ra sức cầu xin mà có. Cho nên bà yêu cô đến tận xương tủy nhưng không thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, bởi vì ông ấy sẽ mất hứng.
Bà thật không phải là một người mẹ tốt, giữa chồng và con gái, bà vẫn lựa chọn ông ấy.
Diêu Thủy Tinh nhìn khung cảnh phương, im lặng. Giống ông ấy là sự thật cô không thể phủ nhận, bất luận là dung mạo hay tính cách cũng đều thừa kế mười phần mười.
"Vừa suy nghĩ gì?"
"Không có gì." Thật sự cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.
"Có phải con đang giận cha không?"
Diêu Thủy Tinh không có chút nào kinh ngạc nào khi mẹ cho là vậy. Dù sao, vào thời điểm cô cần người để tin tưởng và giúp đõ nhất thì cha cô đã tự tay cho một đao quyết định. Nhưng cô sẽ không tức giận, đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như vậy. Người của Diêu gia luôn phải biết làm sao mới có thể có ích lợi tốt nhất đối với tập đoàn. Huống chi, sự kiện đó đích thực là cô làm sai.
"Không có."
"Cha con không trách con." Nhan Như đưa tay, cầm tay của con gái. Bàn tay bà nắm năm đó còn rất nhỏ, hôm nay đã trưởng thành rồi. "Ông ấy nói, con sẽ tự kiếm bù lại tổn thất."
Đôi mắt Diêu Thủy Tinh chợt dao động, đương nhiên cô có thể kiếm lại. Cô đời này, trước sau cũng sẽ không làm người âm thầm nuốt thua thiệt. Người đàn ông kia tính kế với cô, từ khi vừa mới bắt đầu đã tính kế. Anh xuất hiện trong khách sạn Thủy Tinh gặp cô đều không chỉ là trùng hợp. Tất cả anh đã sớm sắp xếp xong xuôi, mọi thứ đều liên quan đến nhau, tính cũng tốt lắm, thậm chí ngay cả tình cảm anh cũng lợi dụng.
Cô vốn dĩ, không phải người suy nghĩ không chu toàn, nhưng trong nháy mắt đó cô vẫn lựa chọn tin tưởng rằng anh sẽ không hại cô. Anh lừa cô thì nên nghĩ đến phải trả giá đắt. Khi cô ra tay cũng không chút lưu tình.
Ai bảo anh lúc trước để cô thấy được máy tính của anh? Cõi đời này không phải chỉ có mình anh mới có năng lực nhớ tốt, mà mật mã thì đến suy nghĩ cô cũng không cần, một mạch nhập sinh nhật của mình vào. Cũng bởi vì cô biết, đối với anh mà nói cô có ý nghĩa như thế nào, hận đau xót nhưng cũng không cách nào gạt bỏ đi, đó là ý nghĩa của nhau trong đối phương.
Cô hiểu hết tất cả của anh, suy nghĩ của anh, cũng giống như anh biết tất cả về cô, ý nghĩ của cô. Bọn họ đều căm hận, đều sẽ không dễ dàng tha thứ, cho nên chỉ có tìm mọi cách để tiếp tục căm hận nữa thì như vậy, bọn họ mới có lý do ở chung một chỗ.
Vậy thì cứ tiếp tục hận.
Diêu Thủy Tinh cô ở thị trường cổ phiếu nhiều năm như vậy, muốn thao túng đại cục đơn giản như trở bàn tay. Mười hai giờ ngắn ngủn, toàn bộ tài sản của anh thông qua cổ phiếu chảy trở về vào trong tay cô, anh làm cho cô tổn thất 720 triệu thật sao? Cô sẽ bắt anh phải trả lại gấp mấy lần cho cô!
"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con." Cô trở tay cầm bàn tay của mẹ. "Con là người của Diêu gia, biết nên làm việc thế nào."
"Ai. . . . . ." Nhan Như thở dài. "Ta chỉ sợ con quá giống người của Diêu gia, như vậy sẽ rất khổ, nhưng thật ra ông ấy vẫn yêu con." Bà nhìn vào sâu trong đôi mắt con gái: "Là cậu con trai năm đó sao?"
Đoạn hôn nhân thất bại kia của con gái, bà vẫn luôn thấy rất khổ sở. Nhưng chuyện tình cảm, ai cũng không giúp được, tính cách Diêu Thủy Tinh lại giống ông ấy như vậy, nhất định là đau khổ hơn so với bất kỳ ai khác.
Gật đầu một cái, cô chưa bao giờ nghĩ phải gạt mẹ. Trong lòng của cô nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một người, cho dù bỏ trống mười năm nhưng vị trí kia vẫn được cất giữ như cũ, ai cũng không thể, chỉ có anh. Thật ra cô không cam tâm! Như vậy đã xong, cô cam tâm thê nào?
***
"Thủy Tinh." Nhan Như khẽ ôm con gái vào trong ngực. "Tính cách của con quá cực đoan, giống như đúc với cha con. Ông ấy yêu thì nhất định phải đoạt lấy, còn con thì có lẽ là vì quá yêu, sợ mất đi nên ngược lại dứt khoát không cần."
Đôi mắt cô trong nháy mắt có chua xót, nhưng nhanh chóng kiềm chế được. Khuôn mặt vùi sâu vào trong ngực mẹ như là cô gái nhỏ đơn thuần.
Nhan Như vuốt tóc cô: "Tình yêu có lúc không cần lý trí cũng không cần sợ như vậy."
"Mẹ, người không biết." Cô nói nhỏ : "Cõi đời này, chỉ có một Nhan Như." Chỉ có một người như Nhan Như, vì tình yêu có thể hy sinh tất cả, Diêu Dật Châu có thể lấy được tình yêu của ông nhưng Diêu Thủy Tinh không có may mắn như vậy.
"Cõi đời này, cũng chỉ có một Diêu Thủy Tinh!" Tiếng của bà sao mà dịu dàng. "Con là con gái của mẹ và ông ấy, con là ngọc quý độc nhất vô nhị trên đời." Con gái của bà, đáng để có được tình yêu đẹp nhất cõi đời này, bởi vì bà biết, đứa con gái này giống ông ấy đến cỡ nào, tình cảm của bọn họ sẽ nồng nhiệt đến mức nào. Loại yêu đó sẽ điên cuồng hủy diệt tất cả, chỉ có trải qua rồi mới biết đó là ngọt, cũng biết đó là khổ.
"Mẹ, con sợ!" Bả vai của cô hơi run rẩy. Từ nhỏ đến lớn, sống tròn 28 năm, lần đầu tiên cô yếu thế vậy, chính ngay trước mặt mẹ mình. Cô thật sự rất sợ, không phải sợ cái khác mà sợ tính cách của mình. Quá cố chấp, quá cực đoan, cô sẽ chính tay hủy diệt tất cả, hơn nữa