
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341044
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1044 lượt.
đã sắp xếp. . . . . ."
Lời nói chưa hoàn tất bị cắt đứt khi Hạ Viễn Hàng khẽ nâng bàn tay: "Những thứ này không cần báo cáo." Nhẹ nhàng đẩy tài liệu thuộc hạ cấp dưới mới đưa tới, anh đã giao chuyện kế tiếp cho Ben xử lý cho nên không cần báo cóa cặn kẽ như vậy với anh.
Hạ Viễn Hàng khẽ tựa vào ghế dựa, ngón tay hơi gõ nhẹ trên mặt bàn. Vụ Thế Thành này với anh mà nói là một vụ đã kết thúc, nên xử lý thế nào anh cũng đã sớm giao phó rồi. Về phần hoàn thành thế nào thì đó là chuyện của Ben.
"Vâng" Ben đưa một tờ chi phiếu cho ông chủ. "Đây là Phương Minh Gia nhờ tôi chuyển cho anh." Bên trong không thưa không thiếu, vừa đúng 720 triệu. Con số nhạy cảm này không cần nghĩ cũng biết là khoản tiền mà vị đại tiểu thư Diêu gia kia trả.
Hạ Viễn Hàng nhận lấy tấm chi phiếu, vẻ mặt bình tĩnh.
***
Hạ Viễn Hàng đứng trước cổng trường Dục Đức, nhìn cổng chính phong cách cổ xưa lại trang trọng, im lặng không nói gì.
Vẫn là cây đại thụ cao ngút trời, anh đứng ở nơi này ròng rã hai năm. Mỗi ngày nhìn cô từ cổng trường đi ra, áo sơ mi trắng noãn, váy ca-rô tới đầu gối. Không có biểu cảm, không có yêu giận, nhưng ánh sáng trong mắt vào lúc thấy anh sẽ trở nên đặc biệt sáng.
Từng bước từng bước, đi qua con đường năm đó mỗi ngày đều đi, bước chân của anh nặng trĩu, bước chân của cô bình tĩnh. Bọn họ khi đó thậm chí ngay cả tay cũng không nắm nhưng vẫn cứ đi tiếp như vậy.
Lần đầu tiên họ gặp mặt là ở khúc quanh đó, anh kéo cô chạy trốn trên con đường này, còn cả cái đê yên tĩnh đó, quen thuộc mà lại xa lạ.
Mỗi một cảnh vật, mỗi một thứ nơi đây đều từng có dấu vết của bọn họ. Họ yêu nhau, họ gặp nhau, họ. . . . . . chia li.
Anh đứng dưới lầu, nhìn gian phòng nhỏ từng có quá ngọt ngào và đau khổ của họ. Nơi này là khu sắp bị phá bỏ, hết sức quạnh quẽ. Qua không bao lâu nữa, nơi này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng không thể lưu lại.
"Hàng. . . . . . A Hàng?" Một tiếng kêu chần chờ cất lên, cắt đứt suy nghĩ của anh. Nhàn nhạt chuyển con mắt, nhìn cô gái đứng ở cách đó không xa. . . . . . Tiền Vân Tâm.
"Thật sự là anh?" Tiền Vân Tâm nhận ra anh, hưng phấn bước nhanh đến gần anh. "A Hàng, vừa nhìn thấy anh, em còn không dám tin."
Anh quan sát cô, vẫn im lặng như cũ.
"Sao anh vẫn là người không thích nói chuyện thế?" Tiền Vân Tâm dịu dàng cười. "Nhiều năm không thấy anh như vậy, thì ra một chút anh cũng không thay đổi."
"Chú Tiền khoẻ không?"
Tiếng cười của cô ngọt hơn. "Rất tốt đâu rồi, chỉ là nhớ mong anh, luôn nói muốn gặp anh."
"Vẫn còn đang mở tiệm?"
Nụ cười của cô cương cứng một chút, ngay sau đó khôi phục bình thường: "Không có, tuổi bọn họ đều lớn rồi, muốn nghỉ ngơi
"Vân Tâm." Một chiếc máy xe từ xa lái tới, dừng lại bên cạnh họ, lấy xuống nón bảo hiểm xuống lộ ra khuôn mặt vuông vuông thẳng thẳng. "Sao em vẫn còn ở đây? Mẹ mới gọi điện thoại nói, chờ em nửa ngày vẫn chưa tới. . . . . ." Nhìn thấy Hạ Viễn Hàng thì lông mày người đàn ông nhíu lại. "Anh là. . . . . ."
"Chí Kiên." Tiền Vân Tâm nhẹ nhàng mà gọi: "Vừa đúng lcus em gặp người quen ở đây."
"Anhlà Hạ Viễn Hàng!" Sắc mặt Ngô Chí Kiên đột nhiên trở nên khó coi."Thật không ngờ tới, anh vẫn không biết xấu hổ mà trở về."
"Chí Kiên!"
"Anh cũng không nói gì sai" Anh ta chỉ tay vào Hạ Viễn Hàng: "Cô vợ anh cưới trước kia, Diêu Thủy Tinh, đại tiểu thư tập đoàn Diêu Thị, thật đúng là giỏi lắm! Hai người các anh trở mặt cũng là chuyện của các anh, tại sao phải liên lụy tới cả nhà cha vợ của tôi?"
"Chí Kiên, đừng nói nữa." Tiền Vân Tâm kéo anh. "Chúng ta về thôi! A Hàng, anh không nên nghe Chí Kiên nói bậy, chuyện hoàn toàn cũng. . . . . ."
"Cái gì mà không có việc gì!" Anh hất tay Tiền Vân Tâm ra một cái. "Năm đó các người ly hôn, cô gái điên Diêu Thủy Tinh đó đem đổ toàn bộ oán khí lên xưởng sửa xe của nhà họ Tiền. Một cái xưởng thật tốt ;ập tức bị cô ta làm cho đóng cửa, người của nhà họ Tiền thiếu chút nữa lưu lạc nơi đầu đường! Rốt cuộc bọn họ làm chuyện gì sai mà phải thay anh chịu phạt? Chưa từng thấy cô gái lớn lối ác độc như vậy!"
"Chí Kiên! Em thật sự tức giận rồi." Tiền Vân Tâm kéo tay chồng, quay đầu lại nói với Hạ Viễn Hàng: "Thật xin lỗi! A Hàng, Chí Kiên tính khí anh ấy chính là như vậy. . . . . ."
"Cô đã làm gì?" Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt mở miệng.
"Cái gì?" Sắc mặt của Tiền Vân Tâm lập tức thay đổi.
"Năm đó, cô đã làm gì?" Anh bình tĩnh nhìn cô. Hỏi từng chữ từng chữ.
Màu máu biến mất, gương mặt của cô trở nên tái nhợt, hồi lâu mím môi nhưng vẫn nói không ra lời.
"Cô ấy sẽ làm gì? Lúc ấy trong lòng cô ấy chỉ có một mình anh, cô ấy làm cái gì?" Ngô Chí Kiên ở một bên căm giận bất bình nói. Vợ anh yêu Hạ Viễn Hàng nhưng chỉ dám yêu thầm, không dám thổ lộ, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn anh ta và người khác kết hôn. Nhưng cô gái kia còn muốn tới phá tan nhà của cô, cõi đời này, còn có kẻ đáng ghét hơn vậy sao? "Hạ Viễn Hàng, tại sao anh. . . . . ."
"Chí Kiên, đừng nói nữa!" Đột nhiên Tiền Vân Tâm kích động hét to, dọa đến Ngô Chí Kiên.
"Thật xin lỗi, A Hàng." Nước