
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341041
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1041 lượt.
mắt của cô chảy ra, câu nói xin lỗi này cô thật muốn nói từ lâu rồi, rất lâu rồi! Năm đó thấy Hạ Viễn Hàng bị Diêu Thủy Tinh làm tổn thương thành như vậy, tức thì nóng giận đau tim nôn ra máu hôn mê bất tỉnh. Cô thật sự rất tức giận, rất tức giận. Người con trai cô thích đến thế, cô yêu anh tròn mười mấy năm, lại bị một cô gái khác tổn thương sâu như vậy, lòng của cô sẽ có bao nhiêu đau? Rõ ràng cô đi khuyên qua Diêu Thủy Tinh, để cô ấy đối với Hạ Viễn Hàng tốt hơn một chút, nhưng cô ấy lập tức đả thương anh, hơn nữa còn hoàn toàn triệt để! Diêu Thủy Tinh quá không biết quý trọng, còn cô là tức đến choáng váng đầu óc nên mới có thể đi khiêu khích cô ấy.
Ngày đó Tiền Vân Tâm khí chỉ đến bệnh viện, mất trí mà mắng Diêu Thủy Tinh một trận.
"Cô gái máu lạnh lại ích kỷ như cô, đáng phải vĩnh viễn không chiếm được chàng trai mình yêu! Bởi vì cô mãi mãi sẽ không hiểu được cái gì là yêu, cô chỉ biết đoạt lấy, chỉ nghĩ đến mình! Khó trách, ngay cả con cô cũng bỏ cô mà đi... Cô không có tư cách làm mẹ, cô cũng không có tư cách có được trái tim của A Hàng! Tôi sẽ không lại nhường anh ấy cho cô nữa. Diêu Thủy Tinh cô đời này, cũng chỉ có thể cô đơn tới già, thảm thương không có ai yêu. Nhất định con của cô biết cô là người mẹ máu lạnh nhất trên đời cho nên thà rằng chết cũng không làm con của cô! Nó chết non cũng tốt, tránh cho sinh ra còn phải chịu hành hạ của cô."
"Cô, nói, cái, gì?" Diêu Thủy Tinh nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn trắng hơn so với khăn trải giường, nhưng ánh mắt của cô, lóe lên băng giá mang theo một loại ánh sáng làm cho người ta lạnh từ trong trái tim thẳng ra ngoài.
Ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ, trong nháy mắt đó Tiền Vân Tâm thật sự bị hù sợ. "Tôi. . . . . ."
"Nói tôi, nói anh ta đều có thể, nhưng cô dám nói con của tôi. . . . . ." Trong mắt cô nổi lên một trận bão táp lạnh lẽo. "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
*** Thật ra trong bản dịch là đứa bé nhưng TG thay bằng đứa con hoặc là con để thấy rõ tình cảm của Thủy Tinh hơn.
Diêu Thủy Tinh là người nói được thì làm được. Người nhà của cô bởi vì cô nhất thời tức giận, nhất thời mạnh miệng mà gặp nạn theo. Nhưng đến cuối cùng cô cũng không được A Hàng yêu, bởi vì anh trực tiếp biến mất, cũng không ai biết anh đi đâu. Cô tìm khắp những nơi anh thường đến, thậm chí còn hỏi chị Di Hàng nhưng cũng không có tin tức của anh.
Đến bây giờ, cô vẫn còn thường tới những nơi anh đã từng đi qua, tưởng tường có một ngày anh sẽ xuất hiện. Cho dù cô đã kết hôn, nhưng. . . . . .
"Vân Tâm, lúc trước sao em có thể. . . . . ." Chân tướng của sự thật và anh nghĩ kém nhau quá xa. Ngô Chí Kiên không ngờ tới người vợ dịu dàng động lòng người của mình từng đắc tội như vậy với Diêu Thủy Tinh. Thì ra tai họa này của nhà họ Tiền thật sự không phải là tai bay vạ gió. Nhưng Diêu Thủy Tinh cũng thật là quá độc ác! Cũng chỉ vì mấy câu nói. . . . . .
"Cô đi đi!" Hạ Viễn Hàng lạnh lùng mở miệng.
"A Hàng!" Nước mắt trong mắt cô sáng lóng lánh. Cô biết, mình có thể vĩnh viễn mất đi tư cách đứng ở trước mặt anh, hoặc là, từ trước tới nay đều chưa từng có.
Hạ Viễn Hàng xoay người đi, anh nghĩ, sau này bọn họ sẽ không gặp lại nữa. Anh không bất ngờ khi năm đó Diêu Thủy Tinh làm như vậy. Thật ra thì có thể đoán được, cực kỳ điển hình phong cách Diêu Thủy Tinh, rất giống hành động của cô. Cô chính là người yêu và hận đều cực đoan. Anh chỉ không ngờ đến, năm đó Diêu Thủy Tinh thật ra lại muốn đứa con của bọn họ.
Cô có thể vì mấy câu nói của người khác mà tức giận như vậy, trong lòng của cô thật ra có yêu đứa con của bọn chứ?
Chút đấu tranh khổ sở vẫn luôn trong lòng đó đột nhiên mất đi tầng chống đỡ, chợt sụp đổ, mà những thứ cố gắng bị đè nén khổ cực vất vẻ giống như thuỷ triều, trong nháy mắt bao phủ.
Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu, nhìn một cái bầu trời màu xanh lam, vẫn trời xanh mây trắng như năm đó.
Có điều anh phát hiện mình rất nhớ nhung cô gái kia, cô gái khó tính, đáng hận nhưng lại là. . . . . . cô gái mình yêu.
Rốt cuộc, thừa nhận.
Anh đi tới trước tòa thành xinh đẹp, vừa đúng lúc có ánh mặt trời.
Mặt trời ngày xuân mát mẻ chói lọi phơi nắng sân cỏ thành một mảnh vàng xanh mềm mại, cây cối cao lớn phơi phới mầm xanh mới. Trong không khí lững lờ sinh sôi nhiều tinh hoa không khí thiên nhiên. Ba giờ mười lăm phút chiều, thời gian trà bánh nhàn nhã nhất. Ánh sáng ba màu của hồ Zurich xác thực vô cùng mê người. Anh lẳng lặng đứng dưới gốc cây, cách khoảng cách không tính là xa, nhìn cổng chính trang nhã, tinh tế quan sát nơi cô sinh sống trong tròn mười năm.
Tưởng tượng ra cô ở nơi này đi học, làm việc, tỉ mỉ chăm sóc em trai và em gái mình, nghiêm túc sinh sống. Nhất định tất cả của cô đều đã được sắp xếp thỏa đáng, không cho phép có chút bất trắ nào. Tất nhiên đối với tất cả mọi chuyện cô đều muốn tìm được hoàn mỹ, mang đến áp lực rất lớn cho tất cả mọi người bên cạnh, cô vẫn như vậy. . . . . . làm rung động trái tim anh.
Trên môi anh dâng lên nụ cười nhàn nhạ