
Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341264
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1264 lượt.
hương Tiểu Thư có muốn làm người giúp việc cho tôi hay không?"
"..." Cái gì? Người giúp việc ?
Xin tha thứ cho Phương Tiểu Thư giờ phút này không thể bảo trì tư tưởng thuần khiết, từ ‘người giúp việc’ này đối với một cô gái bình thường chỉ có thể xem loại tiểu thuyết ngôn tình giá rẻ lại biện pháp giải tỏa stress có hiệu quả cao trong công việc này, thật sự quá mức ái muội.
Nhưng cho dù không đề cập tới tiểu thuyết ngôn tình, ở trong giảng đường pháp luật cũng có không ít vụ án liên quan đến người giúp việc.
Bên này Phương Tiểu Thư còn đang sững sờ, bên kia tiếng điện thoại của Bạc Tể Xuyên liền vang lên, điều này làm cho Phương Tiểu Thư không khỏi hồi tưởng lại cảnh tối qua trong phòng tắm, hơi cúi thấp đầu xuống, che miệng ho một tiếng.
Bạc Tể Xuyên rút điện thoại khỏi tủi quần, nhìn thấy tên người trên màn hình liền nhíu mày, hắn nhìn Phương Tiểu Thư nói giọng áy náy: "Thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại."
Phương Tiểu Thư đương nhiên không phản đối, ngước đầu hướng về phía hắn có ý “xin mời”.
Bạc Tể Xuyên có được sự đồng ý của cô mới ấn nút nghe điện, hắn đứng lên đi tới hướng phòng khách, trong lúc hắn đi có thể thoáng nghe thấy một điểm dấu vết từ thanh âm truyền ra từ di động, Phương Tiểu Thư không tự chủ được nín thở nghe, một giọng nam tầm trung niên vọng ra rất lớn, nghe không rõ lắm, nhưng vẫn có thể hiểu là đang nói gì.
"Không trả lời tin nhắn, không đi đưa tin ở trong cục, mày tính hủy hoại bản thân vì cái nghề này sao? ! Mày có biết làm loại công việc này là lãng phí cả đời không!"
Thực hiển nhiên, dám nói với Bạc Tể Xuyên bằng giọng này thì chỉ có cha của hắn chứ không ai khác, mà thái độ của hắn cũng chứng minh điều đó. Hắn tuy nhíu mày khó chịu, nhưng chưa hề tỏ thái độ gì quá khích, giọng hắn qua điện thoại đầy vẻ kính trọng, lại nhẫn nhục, lẳng lặng nghe đối phương nói xong mới mở miệng.
Bạc Tể Xuyên mở cửa đi ra ngoài phòng khách, hắn vừa đi vừa thấp giọng nói: "Con biết, nhưng..." Cánh cửa đóng lại khiến giọng hắn trở nên càng ngày càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Phương Tiểu Thư đan hai tay vào nhau, có chút suy nghĩ đứng ở trước phiến cửa phòng đóng chặt, cô vốn tưởng rằng cú điện thoại này của Bạc Tể Xuyên sẽ nói một hồi lâu, không nghĩ tới hắn vừa mới đi vào liền đi ra, chính là lúc đi ra liền không thấy điện thoại di động của hắn.
Bạc Tể Xuyên vừa ra khỏi cửa liền nói với Phương Tiểu Thư: "Thật có lỗi, làm cho cô phải đợi."
Hắn nói chuyện mà không nhìn vào mặt cô, rõ ràng là tâm tình không tốt lắm, Phương Tiểu Thư hoàn toàn không thèm để ý, mỉm cười nói: "Không có gì, anh không sao chứ?"
Bạc Tể Xuyên lắc lắc đầu, hơi cắn môi nói: "Đề nghị vừa rồi của tôi, Phương Tiểu Thư cảm thấy thế nào?"
Chuyện làm người giúp việc? Phương Tiểu Thư có chút tiếc nuối nói: "Tôi hiện tại rất thỏa mãn với công việc của mình, làm quét dọn chỉ là một phần, tan tầm tôi còn đi làm ở cửa hàng bách hóa, buổi tối thì tới làm ở cửa hàng bánh ngọt, chỉ sợ không có thời gian làm cho anh."
Bạc Tể Xuyên như không để ý đến lời cô nói, (hắn đi lên cầu thang đi đến trước đàn dương cầm đặt ở phía đông Nam giữ nghiêng người ngồi tại kia, một tay đút túi một tay vô thức nhấn phím đàn, giọng nói trầm thấp của hắn như chảy vào tai cô: "Cô có thể bỏ hết những việc đó đi, tính xem tổng tiền lương được bao nhiêu, tôi trả cho cô."
Phương Tiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn: "Nhưng tôi đã ứng trước ba tháng tiền lương ở tiệm bánh ngọt để trả tiền quan tài mất rồi..."
Bạc Tể Xuyên lúc này mới ngẩng đầu lên, dáng điệu xa cách giống hệt loài thiên nga đen cao quý: "Là đưa cho tôi tiền phí nhập quan tài, không phải trả cho tôi tiền nhập quan tài. Mặt khác, cô có thể đem tiền trả lại cho chủ tiệm, tôi không tính tiền của cô." Hắn nói, giọng nhẹ nhàng như gió thổi qua tán lá.
"Làm vậy sao được?" Phương Tiểu Thư có chút không thể phục hồi lại tinh thần.
"Vậy cũng được." Bạc Tể Xuyên tựa hồ cũng không thói quen ép người khác theo ý mình, "Tùy cô, nếu cô thay đổi ý kiến thì cứ tới tìm tôi." Hắn bước nhanh xuống cầu thang, lần này là hướng về phía cửa lớn.
Phương Tiểu Thư mở to ánh mắt lấy đủ những thứ mà mình mang đến rồi đi về phía cửa lớn, sau khi hắn mở cửa liền lập tức nói: "Tôi về trước, hẹn gặp lại sau."
Bạc Tể Xuyên tựa hồ ngơ ngác một chút, gió thu gợi lên tóc của hắn đọng tại trên trán, hắn đưa tay đẩy gọng kính, "Được" hắn nói: "Hẹn gặp lại."
Cứ như vậy, Phương Tiểu Thư đã qua một cái sáng sớm "Kinh tâm động phách". Cô hơi khó xử khi cầm bọc tiền mặt, vốn là định trả cho Bạc Tể Xuyên , nhưng hắn lại nói là không cần, còn có thể chu cấp cho cô một công việc tương đối thoải mái lại có thể kiếm được một số tiền lương bằng với hiện tại, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thật không thể tin được.
Chẳng lẽ là nàng vất vả hai mươi mấy năm, giờ bắt đầu đổi vận ?
Mặc kệ thế nào, dù sao bây giờ vẫn chưa tính chuyện từ chức, Phương Tiểu Thư cũng chưa cho Bạc Tể Xuyên một câu trả lời dứt khoát, cho nên cô vẫn rất nhanh về tới tiếp đãi đại sảnh, trả lại các dụn