
Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341341
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1341 lượt.
g cụ rồi đi xe công cộng đi làm ở công ty bách hoá.
Công ty bách hóa mở cửa lúc tám giờ năm mươi, quầy của cô mở cửa lúc chín giờ, Phương Tiểu Thư lại một lần nữa thay đồng phục, bộ tây trang màu đen kiểu dáng tinh xảo càng khiến cô thêm xinh đẹp.
Cô làm nhân viên bán quần áo nam , một công việc mà vẻ ngoài xinh đẹp rất có ưu thế. Đàn ông bình thường đều không thích mặc cả, đối mặt mỹ nữ lại rõ ràng lưu loát, cho nên cô cũng bán được nhiều hàng, kiếm được cũng không thiếu. Phần công tác này là dựa vào lớn nhất của cô để sinh sống ở trung tâm của thành phố có giá hàng sang quý, đắt đỏ. Bất quá tuy nhiên phần tiền lương này không thấp, nhưng cách ngày cô được nhận lương còn rất sớm, cô cũng sắp phải trả tiền thuê nhà rồi.
Phương Tiểu Thư thuê nhà chung với một đôi người yêu, đôi người yêu này cực kỳ không có ý thức, nhất là cái kia nữ sinh, đến kì sinh lý vứt loạn băng vệ sinh ở khắp mọi nơi, sau mỗi lần cô thu thập sạch sẽ đối phương không chỉ không cảm ơn cô còn tiếp tục vứt lung tung, cô vài lần tìm đối phương bàn chuyện này, đối phương cư nhiên còn ngại cô lắm chuyện, cô thật sự không muốn tiếp tục ở chung cùng người như vậy, nhưng lại không có cách nào khác, nơi đó giao thông phương tiện giá cả tiện nghi, điều kiện kinh tế của cô như vậy thật sự không có lựa chọn nào khác.
Có chút bất đắc dĩ dựa vào quầy thở dài, Phương Tiểu Thư khẽ cắn môi quyết định, làm giúp việc thì làm giúp việc, Bạc Tể Xuyên tuy ở biệt thự hai tầng, diện tích cũng không nhỏ, nhưng hắn lại là người sạch sẽ, buổi sáng giờ cô đi làm cũng không có gì thay đổi, chỉ là sợ người này có bệnh sạch sẽ, một ngày không quét tước sẽ cảm thấy nơi nơi đều là tro bụi cùng vi khuẩn, cho nên mới sẽ gọi người làm công theo giờ đi.
Nghe qua tựa hồ phía trước mỗi lần đi cho hắn quét dọn vệ sinh mọi người đều không giống với, phía trước là Khải tỷ, tuổi lớn bệnh hay quên cũng lớn, tay chân cũng không đủ nhanh nhẹn, tính cách cũng không đủ chú ý, Bạc Tể Xuyên hẳn là ghét bỏ đối phương mới mặt lạnh bỏ đi, dù sao cô cũng thấy hắn thật sự không phải loại người đối xử cay nghiệt với kẻ khác.
Kỳ thật Phương Tiểu Thư kết luận quá sớm , Bạc Tể Xuyên đối đãi với đa số mọi người đều rất lễ phép tôn trọng , hơn nữa càng tôn trọng những người đã mất. Nhưng một khi gặp người không liên quan tới hắn, hoặc là khách hàng biến thành nhân viên giúp việc tạm thời, hoặc là người quen, tính soi mói cùng chủ nghĩa hoàn mỹ của hắn sẽ từ từ hiện ra, bằng không cũng sẽ không mỗi lần gọi người làm công theo giờ đều không giống nhau.
Phương Tiểu Thư đợi giờ nghỉ trưa mới dùng điện thoại ở chỗ làm gọi cho Bạc Tể Xuyên, bên kia sau một lúc lâu mới nhấc máy, đầu dây bên chỗ Bạc Tể Xuyên vọng ra âm thanh rất ồn ào: "Alô."
Phương Tiểu Thư sợ hắn nghe không thấy, cho nên nói lớn tiếng: "Chào Bạc tiên sinh, tôi là Phương Tiểu Thư."
"Nga, cô chờ." Hắn tựa hồ tại tìm địa phương yên tĩnh một chút, khoảng bốn năm giây sau đầu dây bên kia im lặng hẳn, "Tốt lắm. Tìm tôi có việc gì?"
Phương Tiểu Thư có chút do dự không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao chính mình trước đây còn tỏ vẻ không muốn nhận việc, nàng cắn môi ngẩng đầu phiền chán quét mắt ra bốn phía, vốn là muốn nhìn xem có khách hoặc chủ tiệm đi qua hay không, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Tể Xuyên tay cầm điện thoại bước nhanh qua khu bán quần áo nam.
Hắn giống hệt như bộ dáng cô nhớ trong đầu như trước gầy yếu, trong ánh mắt lại hơn một phần chưa từng tại trước mặt cô biểu hiện qua lạnh nhạt cùng cay nghiệt, hắn thực mẫn cảm, rất nhanh liền phát giác có người theo dõi hắn, vì thế nhanh chóng nhìn lại đây, ánh mắt vốn có chút không hờn giận cùng địch ý tại chống lại ánh mắt của cô sau dừng lại một chút, đôi mắt hoa đào híp lại rồi chậm rãi mở to.
"Ngươi cũng làm công ở đây?" Ngữ khí của hắn khi nói lời này làm cho người ta cảm giác thật giống như đang nói "Thật sự là âm hồn không tiêu tan" "Oan gia ngõ hẹp" "Như thế nào phía sau tình cờ gặp", Phương Tiểu Thư nhất thời nghẹn lời, đặt xuống điện thoại có chút xấu hổ hướng hắn gật gật đầu.
Bạc Tể Xuyên cũng tắt điện thoại, Phương Tiểu Thư chú ý tới hắn lại thay một cái di động, tuy nhiên vẫn là cùng nhãn hiệu, cùng kiểu dáng, thậm chí màu sắc cũng chưa đổi, nhưng theo độ sáng bóng cùng trên khung có thể nhìn ra được đến so với bộ cũ phía trước mới hơn một chút.
"Mua di động?" Phương Tiểu Thư mở miệng đánh vỡ trầm mặc, vòng qua quầy hướng chỗ hắn đi đến.
Bạc Tể Xuyên nắm chặt di động do dự một chút, sau một lát vẫn là đi vào quầy chuyên doanh công tác của cô, hắn một tay cầm di động một tay đút trong túi quần, không chút để ý nhìn lướt qua nam trang trong quầy chuyên doanh, trả lời vấn đề của cô: "Ân".
Hắn tựa hồ không muốn nhiều lời, Phương Tiểu Thư cũng không nói những vấn đề hắn không nghĩ thảo luận, gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi tìm ngài kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là muốn hỏi một chút chuyện buổi sáng ngài nhắc tới còn giữ lời sao?”.
Phía trước chính