XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khống Chế Tuyệt Đối

Khống Chế Tuyệt Đối

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015

Lượt xem: 134539

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/539 lượt.

i: “Nếu không nghe lời anh lại đánh.”
“…”
Diệp Ân uống say rất ngoan, như con mèo nhỏ dễ nuôi. Diệc Nam phát hiện cô lúc này rất sợ bị tổn thương, chỉ cần anh lớn tiếng thoáng nghiêm khắc một chút cô sẽ thành thật cúi thấp đầu không quấy rối nữa.
Dáng vẻ đó thật khiến người khác lo lắng.
Diệc Nam phát hiện anh đối với cô rất dễ mềm lòng, có lẽ do câu chuyện thời thơ ấu, để đến bây giờ anh đối với cô luôn có chút đồng tình cùng quan tâm.
Diệc Nam đặt cô ở phòng khách sát vách, cô dựa vào cạnh cửa chờ Diệc Nam đổi ra giường. Nhìn thân hình cao ngất kia cô có chút hoảng hốt, như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc cô hình như không thể khống chế.
Cô từ phía sau ôm anh, dùng sức khịt khịt mũi: “Anh trước đây đều nhân nhượng em vô điều kiện, sao bây giờ lại thay đổi.”
Diệc Nam hơi đứng hình, nhẫn nại: “Diệp Ân, anh không phải cái gì Mạch Nha.”
Giảng đạo lý cho người uống say thực sự là việc không có chút lí trí, thế nhưng Diệc Nam không khống chế được. Nghĩ tới đêm hôm đó cô có lẽ coi anh là người khác, anh liền nôn nóng một cách khó hiểu.
Lòng tự trọng của anh có chút bị tổn thương.
Cô gái phía sau không động đậy, anh lại lần nữa cúi người sắp xếp chăn đệm không ngờ toàn bộ cơ thể cô đè ép xuống, anh nhất thời đứng không vững cùng cô ngã xuống chăn đệm.
Cơ thể cô mềm mại áp trên người anh, mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Tay anh còn cẩn thận ôm lấy cô, sợ cô không may ngã xuống. Thế nhưng lòng bàn tay anh vừa đi xuống liền đặt ở thắt lưng cô, độ sâu trên thắt lưng tạo ra một đường cong hấp dẫn. Diệc Nam giật giật cần cổ, nhìn ngũ quan thanh thoát đẹp đẽ của cô mà lòng có chút khó có thể kiềm chế.
Cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, làm như không biết gì. Trước ngực hai bên tuyết trắng áp lên bộ ngực anh, mềm mại, nhất là chúng còn chen chúc với khe rãnh khiến đầu óc anh như thiếu dưỡng khí.
Bộ dạng cô rõ ràng tràn ngập ý mời, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hơi chu lên.
Diệc Nam giữ lấy cái ót cô định hôn lên. Hai tay nhỏ bé của cô đặt trên người anh, nhíu mày.
Diệc Nam không hiểu im lặng dò hỏi. Cô cúi đầu nhìn, mi tâm nhíu chặt hơn: “Anh không phải anh ấy —— “
Đương nhiên không phải! Từ đáy lòng Diệc Nam tự dưng mọc lên một đống khí nóng, đối với Mạch Nha nào đó mà sinh ra cảm xúc phức tạp, đều là địch ý và đố kỵ. Anh cũng hơi hâm mộ người nào đó, lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ một người con trai khác.
Khí nóng trong lòng trong nháy mắt như bị một chậu nước lạnh dội vào, Diệc Nam trầm mặc nhìn trên người cô gái kia, dùng sức nhéo bên hông cô.
Diệp Ân cảm thấy đau, đầu óc thanh tỉnh hơn. Cô lật mình nằm trên giường, một lúc lâu không nói gì.
Diệc Nam cùng nằm một chỗ với cô, nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà. Bầu không khí trong phòng quỷ dị đê mê, một lát sau anh quay đầu nhìn kỹ cô, giọng nói có chút thâm trầm: “Thích anh ta như thế vì sao không đi tìm.”
Lông mày Diệp Ân khẽ giật, chậm rãi xoay người cùng anh mặt đối mặt, chần chừ nhỏ giọng hỏi: “Tìm anh ấy?”
“Đôi khi con trai cũng muốn được dỗ dành.” Diệc Nam cũng không biết tại sao lại nói với cô điều này. Những gì nghĩ trong lòng thực sự không phải như vậy, thế nhưng cứ thế… anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Ân còn hơi choáng váng, nhỏ giọng lặp lại lời anh, lập tức mặt mày cong cong cười nhìn anh: “Đó là theo kinh nghiệm của anh sao? Bạn gái thường dỗ anh lắm à?”
Diệc Nam không nói lời nào, chỉ nhìn cô thần thái tươi tỉnh hơn, liền cười nhạt: “Dựa vào kinh nghiệm để nói.”
Diệp Ân hiểu rõ điều này, cô đã sớm biết, người con trai như anh không thể không có tình cảm, may là cô khôn khéo giữ mình.
“Bạn gái của anh đâu? Không phải cũng chia tay rồi.”
“Ừm.”
“Thật là xui xẻo.”
“Ừm.”
“Cũng bởi vì anh xuất ngoại mà chia tay?”
“Ừm.”
“Anh trả lời tôi cho có lệ à?”
“Ừm.”
Diệc Nam nhắm hai mắt, làm như không muốn nghe lời cô, thế nhưng mỗi câu cô hỏi anh lại phát ra tiếng đáp lại. Cuối cùng dưới tác dụng của cồn hai người hỗn loạn ôm nhau ngủ.
Đêm đó Diệc Nam ôm Diệp Ân ngủ trong phòng khách, nhưng cái gì cũng không làm. Hai người yên tĩnh cùng một chỗ, như tư thế phòng ngự của trẻ con ở trong cơ thể mẹ.
Thân thể gầy gầy của Diệp Ân uốn lượn trước người anh, thực sự anh có thể cảm nhận rõ ràng.






Bị Đá
Diệp Ân không về nước ngay. Về sau Diệc Nam mới nghe nói cô theo giáo sư đến thành phố khác làm nghiên cứu. Lúc chờ cô trở lại, theo thói quen ngồi suy nghĩ, Diệc Nam cực kỳ ngoài ý muốn hỏi : “Em không quay về tìm anh ta sao?”
Đã thích như vậy, sao không thể dành ra chút thời gian?
Diệp Ân mặc áo trắng bận rộn trong phòng thí nghiệm, nghe anh nói động tác trong tay hơi khựng lại, sau đó lại không kẽ hở tiếp tục cúi đầu: “Lần này thực nghiệm rất quan trọng, tôi phải toàn lực ứng phó.”
Diệc Nam phát hiện Diệp Ân thực sự tận tâm với sự nghiệp học hành. So với nhiều người thái độ của cô cẩn thận và nghiêm túc hơn nhiều. Hơn nữa anh cũng ngẫu nhiên nghe được cô trò chuyện với