Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134448

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/448 lượt.

à yên ắng vô cùng.
Hơi thở của anh mỗi lúc một kề sát bên cô, khác hẳn với cảnh trong quán bar ban nãy, như thể lúc nãy chỉ là trò đùa, còn bây giờ động tác anh làm lại mang hơi hướng thăm dò đối phương.
Anh muốn hôn cô, chưa bao giờ anh muốn hôn cô một cách cẩn thận như lúc này. Đã ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh vẫn sợ cô bỗng nhiên tức giận bỏ đi, nên cẩn thận vô cùng.
Nhưng trên thực tế, Nhiếp Lạc Ngôn cũng phản kháng lại chút ít. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sau đó lại bị bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lại.
Cô hoàn toàn không quên quan hệ hiện giờ của họ, một đôi tình nhân đã chia tay từ lâu. Nhưng khi bị anh đè xuống, cơ thể cô như bị cám dỗ, đưa tay ôm lấy vòng eo trần của anh, hành động thất bại lùi bước đã tiến gần đến phối hợp một cách không tự chủ, cơ thể cô nhờ những ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng bỏng, như thể lửa trên thảo nguyên đang lan rộng.
Hơi thở đàn ông vừa sảng khoái vừa mạnh mẽ như nước triều cứ thế ùa tới rồi cuốn đi mọi thứ, dường như còn cuốn đi cả lý trí khiến cô tạm thời quên đi mọi người và mọi việc, thứ duy nhất còn lại chỉ là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Cô không thể đẩy anh, cũng không muốn đẩy anh đi.
Khoảnh khắc anh đặt nụ hôn nóng bỏng lên vai khiến cô chợt nhận ra, hóa ra mình rất nhớ anh.
Hóa ra cô vẫn nhớ tới anh, cô không phân biệt được đó là nỗi nhớ về thể xác hay linh hồn, nói tóm lại, cô nhớ người đàn ông này.
Không biết sau bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại, trên giường chiếu bừa bộn, hơi thở của hai người dần chuyển từ trạng thái nặng nề sang ổn định. Trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, không muốn nói dù chỉ một câu, thậm chí ngay cả việc cử động cũng không muốn, cuối cùng bị anh ôm chặt vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy mình vẫn trong tư thế tối hôm qua, có thể lúc nửa đêm cô trở mình, nhưng không biết tại sao, dường như cô luôn bị bó chặt trong hai cánh tay thon dài kia.
Cô cảm thấy một bên chân tê dại, nhưng nếu khẽ động đậy thì người bên cạnh sẽ bị thức giấc.
Cô quay đầu lại nói: “Sáng rồi!”.
Giang Dục Phong nheo nheo mắt, anh ngỡ ngàng nhận ra phản ứng của cô lần này khác với lần trước.
Còn nhớ hôm đó, lúc cô phát hiện ra mình nằm trên giường anh, có lẽ cô chỉ mong sao mình có thể ngay lập tức biến thành một chú chim đà điểu, mãi mãi vùi mặt trong cát.
Nhưng hiện giờ, cô bình thản gỡ cánh tay anh đang kẹp chặt ra, sau đó ôm chăn, ngồi dậy đi nhặt quần áo.
“Em dậy sớm như vậy làm gì?” Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay mà tối qua quên không tháo, mới bảy rưỡi, cả thành phố vẫn ở trạng thái ngái ngủ.
“Mau mặc vào đi”, Nhiếp Lạc Ngôn vứt áo sơ mi về phía anh.
Anh chỉ cúi đầu nhìn, dường như khẽ chau mày bất mãn: “Em vội gì à?”.
“Đương nhiên là vội rồi, tranh thủ lúc nhân viên của anh chưa dậy, anh mau về phòng của mình đi!”.
Anh vẫn không nhúc nhích, môi hơi trề xuống.
Cô sốt ruột nhìn, nhưng chỉ thấy anh thản nhiên hỏi lại: “Sao vậy? Em cảm thấy như này xấu hổ tới mức không thể nhìn mặt ai được sao?”.
Bởi quá hiểu anh, nên ngữ khí ấy khiến Nhiếp Lạc Ngôn bất giác rùng mình, nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh nói: “Là em nghĩ cho anh thôi. Ngộ nhỡ bị cấp dưới bắt gặp, e là sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh”.
Anh cười khẩy một cái, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Đa tạ”, vừa chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo, vừa hỏi: “Xem ra tối qua chỉ được coi là tình một đêm?”.
Bóng người nhỏ bé đang khom lưng nhặt quần áo kia khẽ sững lại, Nhiếp Lạc Ngôn chau mày, cúi đầu nhìn tấm thảm màu xám, khó khăn lắm mới nhặt được chiếc váy lông cừu nhàu nhĩ, nhất thời chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Nếu không phải vậy thì anh cho là gì?”.
Lúc ngồi ở nhà ăn tầng hai, Linda thầm bình luận về không khí trước mắt đến vô số lần: Kỳ dị!
Thực ra không những kỳ dị mà còn ức chế.
Được ngồi chung bàn với đôi trai tài gái sắc nổi bật này, vốn phải là chuyện vui vẻ, nhưng hiện giờ lại khiến cô cảm thấy khó chịu như đang ngồi trên thảm đầy kim.
Cô rất hối hận, nghìn lần không nên, vạn lần không nên, nếu biết trước thế này thì đã sớm từ chối cuộc hẹn với Giang Dục Phong, không cùng ngồi ăn sáng với họ. Cuối cùng nghĩ ngợi một lát, cô mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Giang, có cần tôi rót cho anh một ly cà phê không?”.
Không khí trầm mặc cuối cùng cũng được phá bỏ một chút, bởi Giang Dục Phong đã nói câu đầu tiên từ lúc xuống lầu: “Không cần”.
Tuy chỉ có hai từ ngắn ngủi, nhưng Linda giống như nhận được lệnh đặc xá vậy, lập tức đứng dậy nói: “Thế Lạc Ngôn thì sao? Tôi định đi lấy nước hoa quả, nếu cô cần tôi sẽ lấy giúp cô một ly”.
“Ồ, không cần đâu, cảm ơn cô!” Cô gái từ nãy tới giờ ngồi lặng thinh lúc này dường như do dự một lát rồi đứng dậy, xem như không có chuyện gì cười với cô: “Tôi và cô cùng đi, xem xem có thứ gì có thể ăn được không”.
“Ừm.” Bất kể thế nào, Linda cũng nhanh chóng tóm lấy cơ hội để thoát khỏi nơi có vẻ yên bình nhưng thực chất lại vô cùng ảm đạm này.
Linda và Nhiếp Lạc Ngôn không biết nhau nhiều, mặc dù Nhiếp Lạc Ngôn là bạn gái chính thức củ