
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134442
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/442 lượt.
mãi tới sáng sớm hôm nay, cô bị Giang Dục Phong kéo dậy từ trong chăn.
Thực ra, cô chẳng muốn động đậy, toàn thân đau mỏi rã rời, nhưng tinh thần của anh lại rất tốt, như kiểu người giày vò cô suốt đêm qua không phải là anh vậy.
Thậm chí trước khi gọi cô dậy, anh còn tắm rửa xong xuôi, vì thế khi cô còn đang nửa tỉnh nửa mơ thì đã thấy người đàn ông đáng ghét với mái tóc ướt còn vương những giọt nước, cúi người ghé vào tai cô nói như kiểu uy hiếp: "Không chịu dậy, đừng trách anh không khách khí...", cánh tay lập tức luồn vào chăn, khiến cô sợ hãi mở choàng mắt, vô cùng bực bội ngồi bật dậy, rồi lại khổ sở đứng dậy mặc quần áo.
***
Lúc xuống dưới, lại chẳng thấy gương mặt quen thuộc nào.
Giang Dục Phong nói: "Chỉ có hai chúng ta đi thôi".
Cô thu ánh mắt, đáp: "Ồ".
Thật sa ngã!
Vừa ra ngoài một chuyến, bây giờ lại quấn lấy nhau như thế này, hơn nữa có thể đoán trước được trong mấy ngày tiếp theo, trạng thái này sẽ không có nhiều thay đổi.
Đương nhiên anh sẽ không tha cho cô, còn cô lại không có cách nào từ chối được.
***
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe không ngừng lùi lại phía sau Nhiếp Lạc Ngôn buồn bã nghĩ, có trách chỉ có thể trách mình thật thà quá, hiện giờ việc duy nhất cô có thể làm được là cố gắng hết sức nhắc nhở con tim, không được để nó cùng sa ngã theo cơ thể cô.
Bởi yêu Giang Dục Phong, có lẽ là việc vất vả nhất trên đời này.
Do xuất phát muộn, nên lúc tới Ô Trấn đã gần nửa đêm. Hóa ra, tối qua ở đây cũng gặp trận mưa, nhưng lúc này mưa đã tạnh, những cơn gió thổi trên nền đá hoa lưu lại những vệt ẩm ướt loang lổ, chỗ đậm chỗ nhạt trải khắp thị trấn cổ xưa, trông giống như bức tranh sơn thủy được vẽ theo thủ phápy mực.
Hiện tại không phải là mùa du lịch, đi trên đường phần đông là người địa phương, bởi họ ăn mặc giản dị, đến cả nét mặt cũng rất chất phác. Thậm chí, còn có người phụ nữ lớn tuổi tay xách một làn đầy rau quả bước tới, nhoẻn cười với Nhiếp Lạc Ngôn đang hớn hở hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, sau đó mới đi ngang qua. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng ánh mắt lại hiền lành, ấm áp lạ lùng.
"Anh thấy không, chỗ này thú vị hơn thành phố lớn rất nhiều. Không khí trong lành, người dân thân thiện, đến cả nhịp sống cũng chậm rãi, ung dung, thật sự rất giống thiên đường." Đi lên một cây cầu nhỏ, Nhiếp Lạc Ngôn đặt cả hai tay lên thành cầu, do tiết trời khá lạnh nên đầu mũi cô hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại trong sáng, tràn đầy hứng khởi nhìn dòng sông xanh trong bên dưới, giọng nói vô cùng phấn khởi: "Vừa tới đây chưa đầy một tiếng, em đã không muốn về nữa".
Giang Dục Phong cũng đứng bên cô. "Không muốn về, thế công việc em tính thế nào?"
"Nghỉ việc."
"Ồ, sau khi nghỉ việc thì sao?", anh hỏi rất nghiêm túc.
Cô bất giác liếc anh một cái. "Anh cho rằng em thực sự không nuôi sống được bản thân sao?"
"Đúng mà, hình như em chẳng có sở trường nào cả."
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy không phục: "Đó là vì anh không có con mắt nhìn người thôi".
"Em biết chơi violon", cô nói, "Sau này em sẽ tới đây thuê nhà, dạy các bạn nhỏ trong trấn chơi đàn".
Lần này Giang Dục Phong có chút ngạc nhiên: "Sao anh lại không biết nhỉ?".
"Em đã nói rồi mà, anh không có con mắt nhìn người." Cô vỗ vỗ tay, rồi quay người bước xuống những bậc cầu.
Từ ngõ nhỏ tới các căn nhà cổ, từ chiếc cầu nhỏ tới các phường sản xuất, dường như cô có thể đi mãi như vậy để ngắm nghía, bởi mỗi một mặt tường cổ kính, mỗi một viên ngói rêu xanh đều ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, khiến người ta cảm thấy nơi này có một vẻ đẹp huyền ảo và đầy bất ngờ.
Sắc trời đã tối dần, phần lớn những căn nhà đã sáng đèn, hàng nghìn hàng vạn vì sao phản chiếu xuống mặt nước đang lững lờ trôi, ấm áp, giống như hai tầng thế giới với lung linh ánh đèn. Ngay cả những ngõ nhỏ kia cũng có ánh đèn, dưới mái hiên của mỗi căn nhà đều treo một ngọn đèn lồng, cho dù không có người qua lại nhưng vẫn bật sáng, ánh sáng trắng phả ra từ những chiếc lồng đèn cổ kính mà tinh tế, được treo thành hàng dài thẳng tắp, tới tận cùng con đường hẻo lánh, tĩnh mịch.
Giang Dục Phong dẫn cô tìm một quán cơm, sau đó trở về nhà nghỉ đã đặt phòng trước để nghỉ ngơi.
Cả ngày anh vô cùng hào hứng, cùng cô tham quan các cảnh đẹp, thậm chí còn cùng đi xem kịch đèn chiếu. Lúc dó không có nhiều người xem lắm, anh và cô ngồi ở hàng ghế đầu, đám diễn viên phía sau tấm màn trắng đôi khi bị Lạc Ngôn nhìn chăm chú. Anh thậm chí còn không hiểu kịch đèn chiếu có gì hay mà khiến cô xem không rời mắt như vậy.
Dường như anh chỉ cần ngắm nhìn dáng vẻ cô là đã cảm thấy yên lòng. Mọi thứ đều yên bình, tĩnh lặng, trong rạp hát tối om, tất cả đều yên ắng tới mức như lui về ở ẩn chốn đào nguyên, một vẻ đẹp ngỡ ngàng, không chân thực nhưng lại khiến người ta lưu luyến không rời, không nỡ kinh động, càng không nỡ bỏ qua.
Lúc bước ra khỏi nhà hát, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn còn tiếc nuối: "... Tiếc thật, buổi diễn hôm nay là Võ Tòng đả hổ."
"Chẳng phải em rất chăm chú theo dõi đó thôi?"
"Anh chẳng hiểu gì cả", cô lườm anh một cái, "Chắc ch