
Tác giả: Mạn Ny
Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015
Lượt xem: 134376
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.
t chút. "Anh đừng nghĩ dụ dỗ em."
Anh bày ra vẻ mặt bất mãn, cô không thể làm gì khác hơn là trấn an nói: "Buổi tối, chờ sau khi chúng ta về nhà hãy nói có được không?"
Còn chưa kịp kháng nghị, hành lang liền truyền đến nói chuyện, không bao lâu, bệnh nhân ở giường bên cạnh ngồi xe lăn trở về, Tào Dục Phong thất vọng thở dài.
Quý Ly không nhịn được bật cười, lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tào Dục Phong. "Buổi tối em hãy chờ xem!" Anh cố ý nhéo bắp đùi cô.
Cô vội vàng đứng dậy, nũng nịu nhìn anh một cái, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào .
"Cái gì, em đi tìm Tào Dục Phong?" Giang Dĩnh Hồng kinh ngạc nhìn em mình.
"Chị ấp úng không chịu nói cho em biết tại sao lại cầm túi đánh anh ta, cho nên em mới đi. . . . . ."
"Không phải chị đã nói em đừng động đến chuyện này sao?" Giang Dĩnh Hồng vừa bực bội, vừa lo lắng nói, cảm thấy xương sườn đau đớn. "Nha. . . . . . Chị thật sự. . . . . . Bị em làm tức chết."
"Chị, chị không sao chứ?" Giang Dĩnh Kỳ mặt lộ vẻ khẩn trương.
"Chuyện của chị không cần em quan tâm, cũng không cho em đi tìm Tào Dục Phong." Giang Dĩnh Hồng nghiêm nghị nói.
Giang Dĩnh Kỳ không hiểu nhìn chị mình. "Tại sao?"
"Chuyện không liên quan đến em." Giang Dĩnh Hồng không nhịn được nói, Trương Vĩ minh ở chỗ này đã đủ phiền, không nghĩ tới em gái tới còn phiền hơn. "Chuyện chị bị tai nạn, em không có nói cho ba mẹ đấy chứ?"
"Không có, chị kêu em không nói, ta sẽ không nói."
Giang Dĩnh Hồng thở nhẹ một hơi, hiện tại cô không muốn cha mẹ cũng đến đây. "Em quay về trường học đi, một mình chị không có vấn đề gì."
"Em về ai chăm sóc chị?" Cô mới không trở về. "Không phải chị nói Trương Vĩ Minh không phải là bạn trai của chị sao? Chẳng lẽ gọi anh ta đến chăm sóc chị?"
Lúc mới đầu cô còn tưởng rằng Trương Vĩ Minh là bạn trai của chị, kết quả chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường.
"Chị sẽ gọi những người bạn khác tới đây."
"Tại sao muốn lại làm điều thừa? Rõ ràng em đây. . . . . ."
"Em phải đi học. . . . . ."
"Sinh viên đại học lại không cần lên lớp thường xuyên cũng được."
"Em. . . . . ." Giang Dĩnh Hồng nổi giận. "Rốt cuộc em có nghe lời chị không?"
Giang Dĩnh Kỳ trầm mặc một hồi mới nói: "Chị không muốn ba mẹ biết, vậy thì để em chăm sóc chị, chị không muốn nói chuyện Tào Dục Phong thì thôi."
Trong đầu cô không ngừng vang lên lời của Quý Ly, chẳng lẽ chính chị mình quấn Tào Dục Phong, không thể nào. . . . . . Cô không cách nào tiếp nhận cái ý nghĩ này.
"Chị." Giang Dĩnh Kỳ muốn nói lại thôi, cô vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu cô không hỏi, thật sẽ buồn chết cô. "Tại sao chị lại gọi Tào Dục Phong chở chị đi?"
Trương Vĩ Minh đã nói tất cả sự viêc xảy ra, vì vậy cô biết được chuyện nhà chị mình bị ăn trộm.
Giang Dĩnh Hồng nghiêm mặt."Chuyện của chị không cần em quan tâm, em hỏi nữa thì trở về đi."
"Em nói em không về." Hiện tại dù sao chị cũng không thể đóng gói gửi cô về. "Chị càng không nói đã phát sinh chuyện gì, em lại càng tò mò, hoài nghi trong này có vấn đề, mặc kệ Tào Dục Phong quấn lấy chị, hay chị quấn Tào Dục Phong đối với đều không. . . . . ."
"Ai nói chị quấn Tào Dục Phong? Nha. . . . . ." Giang Dĩnh Hồng giận đến mức xuống giường, nhưng vừa động, nơi bị dây an toàn siết bị thương liền đau .
"Chị, chị đừng lộn xộn, là vợ củaTào Dục Phong nói, cô ta còn nói hoan nghênh chị đối chất cùng cô ta." Giang Dĩnh Kỳ nói.
Giang Dĩnh Hồng giận đến sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt nổi giận khiến Giang Dĩnh Kỳ nghi ngờ sâu hơn.
"Em. . . . . ." Giang Dĩnh Hồng đang muốn nổi giận, một âm thanh chen vào.
"Hai người đang nói cái gì? Phòng bệnh bên ngoài cũng nghe được thanh âm của hai người." Trương Vĩ Minh mang cháo hải sản và cháo gà đi vào, Giang Dĩnh Hồng không muốn ăn đồ ăn bệnh viện, cho nên vừa rồi anh đi ra ngoài mua đồ ăn.
Giang Dĩnh Hồng lúng túng, căm tức trợn mắt nhìn em gái một cái, những lời vừa rồi nhất định bị Trương Vĩ Minh nghe được , cô xấu hổ không chịu được, không thể làm gì khác hơn là làm bộ không có gì nói: "Đúng lúc em vừa đói bụng."
Có người ngoài ở đây, Giang Dĩnh Kỳ tự nhiên sẽ không trắng trợn hỏi tiếp, Giang Dĩnh Hồng không muốn nhìn thấy cô, vì vậy nói: "Phía dưới bệnh viện có phòng ăn cùng tiệc đứng, em cũng đi ăn cái gì đi!"
Giang Dĩnh Kỳ dĩ nhiên hiểu được chị gái đang đuổi mình, bất quá vì Trương Vĩ Minh ở đây, cô cũng không có thể nói thêm về chuyện vừa nãy, để cho chị gái yên tĩnh một chút cũng tốt.
"Em đi ăn cái gì đã." Giang Dĩnh Kỳ buồn bực đi ra phòng bệnh.
Trương Vĩ Minh kéo bàn ăn nhỏ trên giường ra, đem cháo đặt ở trên, thuận miệng hỏi: "Muốn anh đút em sao?"
"Không cần." Giang Dĩnh Hồng miễn cưỡng nở một nụ cười. "Em còn có tay phải."
Trương Vĩ Minh lấy mì thịt bò ra ăn, sau khi ăn một miếng, mới không chút để ý hỏi: "Em không quên được Tào Dục Phong sao?"
Giang Dĩnh Hồng nhất thời không có khẩu vị, nhưng không thể nổi giận với anh giống như tùy ý phát giận đối với em mình.
"Cái gì mà không quên được, chúng tôi chỉ là bạn bè, chẳng qua cùng nhau