
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134735
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/735 lượt.
m chú, nhưng mà ánh nhìn nóng rực của Viêm Ngưỡng Tu làm cô cảm thấy mặt hồng tim đập nhanh, cả người không được tự nhiên.
“Em thật đáng yêu.” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, lại nhớ, cô đơn thuần đáng yêu như vậy lại không cẩn thận tận mắt nhìn thấy quá trình giết người, anh lại cảm thấy đau lòng, “Nghe cảnh sát Lộ nói, từ ngày đó em luôn gặp ác mộng?”
“Ừm.” Cô đáng thương gật đầu, cô muốn quên đi hình ảnh máu tanh tàn nhẫn đó, nhưng cô càng muốn quên thì lại càng nhớ tới. Nếu như cô biết trước thì đi làm về cô sẽ không nhàn nhã đi vòng qua con đường nhỏ đó, cũng sẽ không nhìn thấy diện mạo của kẻ giết người, thảm hơn chính là kẻ xấu xa kia cũng thấy cô.
May mà cô có vận khí tốt, vừa khéo có chiếc xe cảnh sát đi qua, tên đó mới không có cơ hội ra tay với cô, nếu không thì bây giờ cô đã đi gặp Diêm Vương rồi, làm gì còn êm đẹp sống ở đây.
Ôn Tưởng Huân ở đằng xa, nhìn hết hình ảnh Thiệu Y Y gương mặt đẫm lệ cùng với ánh mắt đau lòng của Viêm Ngưỡng Tu, cô nắm chặt tay đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, biểu hiện trong lòng cô khó chịu như thế nào.
Cô không giống như Thiệu Y Y vừa nhìn đã thương, cũng xứng đáng vĩnh viễn không lấy được một chút đau lòng của Viêm Ngưỡng Tu.
Anh nói không sai, gần đây cô càng lúc càng không thể khống chế cảm xúc của bản thân, sự bình tĩnh từ trước đến nay hoàn toàn đã bị sự đố kỵ thay thế, lòng dạ hẹp hòi đến chính cô cũng không chấp nhận được, nên cũng không trách được ngày đó anh tức giận với cô.
Cô không biết phải làm thế nào mới tốt? Ngay cả cô cũng suýt không nhận ra bản thân mình xấu xí như vậy.
Thậm chí cô còn ích kỷ hy vọng bởi vì sự sơ sẩy của bản thân khiến Thiệu Y Y gặp chuyện không may, cô cảm thấy bản thân thật đáng sợ!
Cô vẫn tưởng rằng cô sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh mà không cần gì cả, không ngờ cô cũng chỉ là một người phụ nữ trong ngoài không đồng nhất, lòng dạ của cô còn cực kỳ hẹp hòi. Nếu như cô làm theo sự tùy hứng của bản thân, có lẽ anh sẽ không nhịn được mà cắt đứt quan hệ với cô chăng?
Đương nhiên là cô không muốn như vậy, cô cũng không biết bản thân muốn gì, và có thể muốn cái gì?
Từ lần đầu tiên cô trao mình cho anh, cô cũng mất hồn, mất cả tâm……
※ ※ ※
Năm cô ba tuổi, cha mẹ cô mất vì tai nạn máy bay, mà cô cũng rất tự nhiên tiếp nhận sự thật. Sau vài năm bị họ hàng thân thích đá qua đá lại như một quả bóng, năm cô sáu tuổi cô được đưa đến cô nhi viện.
Ở đó có nhiều đứa trẻ cũng giống cô, cũng mất cả cha lẫn mẹ, cô không lo lắng sẽ gặp những ánh mắt khác thường của người khác nhìn cô. Thật may mắn, sau hai năm ở cô nhi viện, cô được một người phụ nữ trung niên rất đẹp thu dưỡng.
Bà ấy tự xưng là Lệ Ân tiến sĩ, bà nói bà muốn tìm người nối nghiệp nên mới tìm đến cô nhi viện, bà còn nói bà phải tìm hơn mười cô nhi viện mới tìm được cô có tư chất thông minh, trời sinh có tuệ căn.
Lệ Ân tiến sĩ nói thuật thôi miên mọi người đều có thể học, nhưng để có thể vận dụng thành thạo kỹ năng đánh thẳng vào ý thức thì không phải mỗi người đều có thể làm được, nhưng bà ấy lại nói cô là một kỳ tài khó gặp.
Năm đó cô mới tám tuổi, làm sao có thể hiểu cái gì là kỳ tài, dù sao thì cô cũng không có nơi nương tựa, chỉ cần ba bữa có thể ăn no là cô cũng không suy nghĩ cái gì.
Cứ như vậy, cô nhận sự huấn luyện dài trong mười năm, sau đó cô được đưa đến nhà lớn của Viêm gia.
Trước đây, khi làm nhiệm vụ luyện tập, cô đã nghe người ta nói không ít về chuyện của Viêm gia, cũng như rất nhiều truyền thuyết về Viêm gia, sự thật thì không thể không suy xét, có thể bày mưu nghĩ kế tính toán cho con cháu sau này, với thời tế và ánh mắt tinh tường sáng lập ra tổ chức, khiến Viêm gia vẫn phú khả địch quốc như cũ, và ở trong quốc tế cũng có được địa vị hết sức quan trọng.
Mặc dù cô không biết được tương lai của bản thân khi tiến vào tổ chức này sẽ như thế nào, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý không để ý đến sinh tử, cũng học tỏ vẻ lạnh nhạt với sự vật sự việc ngoài nhiệm vụ.
Chỉ là cô không ngờ sau khi gặp anh, thế giới lạnh lùng cô tạo nên bị tan vỡ trong nháy mắt, không thể giả bộ rằng mình không động tâm, không đau lòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Viêm Ngưỡng Tu cô mới mười tám tuổi, năm đó Viêm Ngưỡng Tu hai mươi tuổi, trên mặt anh có sự thành thục không hợp tuổi, khiến cô cũng là người trải qua sinh ly tử biệt từ nhỏ, trong lòng nổi lên sự đau lòng vô hạn.
Dường như từ lúc cô nhìn thấy vẻ cô đơn trong con ngươi quật cường, lòng của cô đã đặt trên người anh. Bởi vì qua sự huấn luyện chuyên nghiệp cô rất rõ ràng sự khác biệt chủ tớ, cho dù tâm động nhưng cô vẫn tuân theo bổn phận của mình, chưa bao giờ dám vượt khuôn phép.
Đêm đó, đúng lúc cô muốn xin chỉ thị của anh về tiến độ nhiệm vụ, sau khi gõ nhẹ cửa phòng anh, cửa phòng được mở ra và cả người anh đầy mùi rượu.
Mùi rượu khó ngửi xông vào mũi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
“Anh uống rượu sao?”
“Tôi uống rượu rất kỳ quái sao?” Viêm Ngưỡng Tu lại ngửa đầu trút chất lỏng trong bình rượu vào miệng.
Ôn Tưởng Huân biết cô nên rời