Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Làm Kẻ Bạc Tình

Không Làm Kẻ Bạc Tình

Tác giả: Lục Phong Tranh

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134804

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.

ó một cuộc sống tốt.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn nụ cười ngọt ngào của Viêm Nguyệt Nha trong ảnh, khóe miệng cũng tự nhiên giơ lên, tâm tình của anh đã lâu rồi không tốt như vậy, đáy lòng cảm thấy có sự vui vẻ nhiều năm không xuất hiện.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, Duật Đông Minh giống như một trận gió cuốn vào.
“Không tốt rồi! Không tốt rồi!” Duật Đông Minh bình thường rất bình tĩnh tao nhã rất ít khi thất kinh như thế, Viêm Ngưỡng Tu thu lại ý cười.
“Có chuyện gì mà lại rối lê như vậy?”
“Không thấy Tưởng Huân.” Anh đã lần tìm từng góc nhưng không hề thấy bóng dáng cô.
Sắc mặt Viêm Ngưỡng Tu trầm xuống, cô bị thương nghiêm trọng như vậy còn muốn đi đâu? Buổi tối khi trộm nhìn cô, cô đã uống thuốc ngủ say nhưng vẫn yếu như vậy, anh ở trong phòng cô đợi trời sáng mới rời đi, anh định chờ cô tỉnh lại sẽ tính toán món nợ vài ngày nay làm anh mất ngủ và suy nghĩ miên man đến nỗi đau đầu, vậy mà cô còn dám mang theo vết thương chạy loạn, nợ của cô và anh lại nhiều thêm một tầng rồi!
“Cậu đã tìm cẩn thận chưa?”
“Thật sự không thấy Tưởng Huân đâu, ngay cả quần áo trong phòng cũng thiếu vài bộ.”
“Ừ, không cần để ý đến cô ấy.” Anh có thể khẳng định là cô cố ý, ngay cả hành lý cũng chuẩn bị, sao? Cô cố ý muốn cho mọi người lo lắng sao?
Không cần để ý đế cô? Cho dù ông chủ lạnh lùng như thế nhưng cũng không thể không quan tâm đến sự an nguy của bạn bè, làm sao có thể nói là không cần để ý.
“Tôi lo là em ấy sẽ nghĩ quẩn trong lòng.”
“Nếu như còn nhớ rõ phải chuẩn bị hành lý thì có nghĩa là cô ấy không có việc gì.” Anh nói không lo lắng là gạt người, nhưng mà quyền uy của anh làm sao có thể để cô gái nhỏ khiêu khích một lần nữa.
“Nhưng mà em ấy….” Duật Đông Minh ấp a ấp úng, anh đã đồng ý với Tưởng Huân không nói cho ông chủ biết, nhưng nếu vì anh giấu diếm mà cô xảy ra chuyện gì, thì lương tâm cả đời anh cũng không buông xuống được.
“Không có gì nhưng mà, cậu đi ra ngoài trước đi!” Đáng chết, Ôn Tưởng Huân làm cho tâm tình của anh đang tốt lại rối tung cả lên.
Đáng chết! Nếu thật sự là cô đang đùa giỡn thì hiển nhiên cô đã làm anh lo lắng, nhưng mà đây là nhà duy nhất của cô, anh tin là cô sẽ trở về, đến lúc đó anh nhất định sẽ xử phạt cô!
Duật Đông Minh do dự không rời đi, cuối cùng anh quyết định nói sự thật: “Em ấy mang thai rồi…. cũng đã sinh non.”
“Cậu nói cái gì?” Viêm Ngưỡng Tu dường như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể nặn vài chữ từ kẽ răng.
“Lần đánh nhau đó không chỉ làm em ấy bị thương, mà cái thai hơn một tháng trong bụng cũng bị mất.” Anh đã đoán là ông chủ sẽ tức giận, nhưng mà nhìn bộ dạng cả người nổi gân xanh, không thể dùng từ tức giận để hình dung.
Cô vậy mà lại mang thai, còn sinh non, càng đáng chết hơn là đến tận bây giờ anh mới biết! Anh có thể khẳng định cô chỉ có một mình anh, đứa nhỏ trong bụng cô chắc chắn là của anh, chỉ là chết tiệt, tại sao cô lại không uống thuốc tránh thai? Cô lại còn phủi mông cho xong việc?
Đây là cái tình hình gì? Muốn cho anh cảm thấy mặc kệ chuyện của anh sao? “Tình hình của cô ấy bây giờ thế nào?” Viêm Ngưỡng Tu cắn răng hỏi.
“Ngoại trừ yếu thì cũng chỉ là yếu.” Duật Đông Minh thành thật trả lời: “Phụ nữ sinh non cũng giống như phụ nữ sinh em bé, đều tổn hao nguyên khí, vả lại em ấy còn bị thương, cảm xúc của em ấy cũng luôn không tốt, mấy ngày nay đều phải dựa vào thuốc an thần mới có thể nghỉ ngơi tốt.”
“Đáng chết!” Đúng! Anh biết là cô rất yếu, lại theo xác nhận của Đông Minh thì anh cảm giác như lửa giận trong ngực sắp nổ tung ra.
Anh cũng cảm thấy kỳ quái, dưới sự chăm sóc của Đông Minh, cho dù cô bị thương thế nào thì tình hình sức khỏe cũng không thể kém nhiều ngày như vậy, mỗi lần thấy cô, cô đều đang mê man, hóa ra….. Viêm Ngưỡng Tu đánh mạnh vào cái bàn gỗ, tức giận bùng nổ đến Duật Đông Minh cũng phải thở dốc kinh ngạc.
“Thật ra Tưởng Huân không muốn tôi nói cho anh biết, tôi nghĩ là em ấy muốn che dấu giúp người đàn ông không chịu trách nhiệm kia……..”
“Không chịu trách nhiệm? Chính miệng cô ấy nói cho cậu sao?” Mẹ nó! Cái cô gái này thật sự muốn chết hay sao mà nói anh như vậy?
“Không có, là do tôi đoán, em ấy khóc suốt, tôi nghĩ là em ấy đã chịu ủy khuất rất lớn, hy vọng ông chủ sẽ không trách cứ.” Đây là lần đầu tiên anh thấy cảm xúc của cô không khống chế được, cho nên anh hy vọng sau khi tìm được Tưởng Huân, ông chủ sẽ chỉ trách tội không biết kiểm điểm và không tự trọng.
Viêm Ngưỡng Tu tức giận không nói ra lời, xảy ra cái chuyện này mà cô gái ngốc đó còn muốn Đông Minh giấu cho cô, cô tình nguyện khóc trước mặt Đông Minh cũng không nói hết khổ sở của cô với anh, hoặc là giáp mặt chỉ trích anh?
Đáng chết! Anh chưa bao giờ biết cô sẽ yếu ớt đến nỗi luôn khóc lóc nỉ non, thậm chí bi thương đến nỗi cần thuốc an thần giúp đi vào giấc ngủ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô đang khóc là trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu.
Viêm Ngưỡng Tu cầm lấy di động, nhanh chóng ấn một dãy số, gọi hết các thành viên đang làm việc ở các nơi trên thế giới khẩn cấp gọi về.
“Y