
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134806
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/806 lượt.
tăng lên.
Cô gái này…… lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác vô lực, hơn nữa người này lại là cấp dưới của anh, bạn giường của anh.
“Hôm nay em với anh nói rõ mọi chuyện cho rõ ràng, em muốn nói cái gì anh cũng nghe.” Anh quyết định nhường cô một bước, dù sao người cũng đang ở đây, nghe cô nói mấy câu cũng được.
“Em không có gì để nói.” Cô bình tĩnh nhìn anh, đối với sự nhượng bộ của anh cô cũng không hiểu, chỉ là có nhiều điều quá cô không biết nói từ đâu.
“Nhìn anh như vậy không phải là muốn thôi miên anh chứ, em biết điều đó là vô ích.”
Lời nói của Viêm Ngưỡng Tu làm cô nở nụ cười khổ, đôi mắt mở to nhìn anh có chút đau thương.
“Nếu có thể thôi miên anh, em cũng muốn thôi miên để anh yêu em, nhưng tình yêu áp đặt như vậy em cũng không cần!”
“Rốt cuộc em đang nói cái gì?”
“Anh thật sự không biết hay giả bộ không biết, em yêu anh, yêu anh đã lâu thật lâu, sâu thật sâu.” Cô nhìn khuôn mặt cô yêu say đắm, ngụy trang bị sụp xuống.
“Yêu?” Đó là cái gì vậy? Viêm Ngưỡng Tu nhíu mày.
“Anh cho rằng ba năm nay em nguyện ý làm bạn giường của anh là vì cái gì? Anh nghĩ rằng em tùy hứng phản kháng lại là vì cái gì? Đều bởi vì em yêu anh, càng ngày em càng có lòng tham, em muốn không chỉ là bạn giường của anh nhưng càng ngày em càng nhận rõ được quan hệ của chúng ta, chỉ là em còn yêu anh nên không thể rời khỏi anh.” Ôn Tưởng Huân kêu lên: “Em không háo sắc, cũng không phải là dâm phụ, cam tâm tình nguyện lấy lòng anh, là vì từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã yêu anh.”
Viêm Ngưỡng Tu giống như bị điện giật toàn thân, rung động tứ chi bách hải, không phải là anh thấy ngoài ý muốn, chỉ là khi nghe thấy cô nói yêu anh, tâm của anh phình lên một loại cảm giác rất kỳ quái.
“Em… yêu anh?” Ý tứ của cô rất rõ ràng cô trả giá hết thảy vì xuất phát từ yêu, cho nên cô mới cùng anh lên giường? Cho nên mới ở bên anh?
Vậy anh thì sao? Cho đến bây giờ anh không hiểu cái gì là yêu.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình đúng không?” Cô cười tự giễu, “Là do em đã quá ngây thơ, em cứ nghĩ là có thể ở bên cạnh anh cả đời, lại quên mất anh đối với em chỉ có tình dục, có khả năng anh sẽ yêu người khác. Anh yên tâm, em đã không còn cưỡng cầu nữa, em sẽ ngoan ngoãn buông tình yêu với anh, cách xa anh.”
“Anh không cho.”
“Anh dựa vào cái gì mà không cho? Đã không yêu em vì sao lại không buông tha em?” Cô khóc rống lên, oán hận sự bá đạo của anh.
Vì sao lại không buông tha? Anh cũng không biết vì sao, dù sao anh không muốn làm cho cô rời khỏi anh.
“Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ không kết thúc.” Cô nói cái gì mà tình yêu, anh rất khó lý giải, anh là người luôn tùy tâm sở dục, anh đã có thói quen có sự tồn tại của cô, không thể chịu đựng được một ngày không nhìn thấy cô.
“Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Em không muốn làm con rối gỗ của anh!” Ôn Tưởng Huân kích động muốn thoát khỏi cái ôm của anh, “Tránh ra! Buông ra!”
Anh càng ôm chặt hơn, để cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của cô.
“Anh cho em ở bên cạnh anh còn chưa đủ sao?” Cô luôn miệng nói yêu anh, hẳn là cô sẽ luyến tiếc không muốn rời khỏi anh.
“Ở bên cạnh anh, làm công cụ tiết dục của anh, còn phải trơ mắt nhìn anh yêu thương người phụ nữ khác? Làm sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy, cho dù không yêu em nhưng chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em?” Cô kinh ngạc nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, không thể tin được anh lại ích kỷ như thế.
“Vậy em rốt cuộc muốn anh phải như thế nào?” Anh làm như vậy còn chưa đủ sao? Nhiều năm như vậy, anh chỉ có mình cô, khi biết cô gặp chuyện không may anh cũng lo lắng gần như lật tung cả Đài Loan, bây giờ còn ăn nói nhỏ nhẹ để tìm cô về, anh thật sự không hiểu rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa?
“Cái em muốn anh không đưa được, em cũng không miễn cưỡng anh, bây giờ em chỉ nghĩ có một cuộc sống yên tĩnh mà thôi.”
“Việc ấy anh không làm được, anh không thể để em rời đi.” Anh cũng không biết chính mình đang kiên trì cái gì, nói anh ác cũng được, ích kỷ cũng thế, anh chỉ không muốn cô rời đi.
“Vậy anh sẽ yêu em sao?” Cô nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn đôi mắt khí phách của anh.
“Không có khả năng.” Anh căn bản không có cái đó, không thể đáp ứng cô.
Câu trả lời trực tiếp của anh khiến Ôn Tưởng Huân đau lòng, cô muốn anh cũng không chịu cho, rốt cuộc người đàn ông này muốn hành hạ cô đến lúc nào?
“Vậy anh muốn em thế nào?” Cô hỏi lại.
“Theo anh trở về.” Đây là mục đích khi anh đến đây.
“Sau đó thì sao? Tiếp tục làm ấm giường cho anh, chờ đến khi anh kết hôn còn phải mỉm cười chúc phúc?” Không phải người ta đã nói đau lòng nhiều rồi cũng sẽ chết lặng, nhưng sao cô đau lâu như vậy vẫn cảm thấy khó chịu?
“Ôn Tưởng Huân, em nhất định phải nói vậy với tôi sao?” Lửa giận của anh lại bị châm lên.
“Em muốn hỏi lần cuối cho rõ ràng, anh xác định muốn duy trì quan hệ trên giường sao? Nếu đột nhiên em lại mang thai, đột nhiên lại sinh non