
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134807
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/807 lượt.
n bừng tỉnh dậy, khi cô mở mắt nhìn vào đôi mắt cười của Viêm Ngưỡng Tu, nhất thời cô còn nghĩ rằng cô đã về tới nhà lớn của Viêm gia.
“Anh, làm sao anh có thể ở trong này?” Cô bị dọa sợ, giọng nói mơ hồ.
“Hẳn là anh phải hỏi em mới đúng, tại sao em còn ở nơi này?” Anh đỡ đầu, ở góc độ này của anh có thể nhìn thấy cổ áo ngủ của cô bị mở lộ ra cảnh xuân.
Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, Ôn Tưởng Huân kéo cổ áo theo phản xạ.
“Anh đi ra ngoài.” Hành động của cô làm Viêm Ngưỡng Tu không vui, anh bá đạo kéo bàn tay nhỏ bé của cô, sát gần lại thân thể cô, khiến giữa hai người không còn khoảng cách.
“Không phải đều xem qua rồi sao, có gì mà che?”
“Anh đi ra ngoài, không thì em sẽ kê cứu mạng.”
“Em kêu đi, anh muốn nhìn xem em giải thích làm sao với “cha mẹ” em về quan hệ của chúng ta.” Khóe miệng của anh giảo hoạt giương lên.
“Em sẽ nói anh là kẻ trộm, em sẽ báo cảnh sát!”
“Cường đạo? Kẻ trộm? Vậy anh đã cầm cái gì đi? Em nói là trái tim em sao?” Anh không tin cô có thể để anh bị cảnh sát bắt đi.
“Anh…..” Ôn Tưởng Huân tức giận không nói ra lời, từ khi nào anh trở nên vô lại như vậy.
“Kỳ hạn anh cho em là ngày hôm nay.” Anh cố tình dùng ngực ma sát trước ngực mềm mại của cô, đã lâu anh không được đụng vào cô rồi.
“Em nói rồi, em sẽ không đi về.” Cô đã sớm quyết định.
“Nếu em vì Thiệu Y Y thì anh có thể nói cho em, anh chỉ xem cô ấy như em gáiình mà thôi, cô ấy cũng đã về Mỹ rồi.”
Anh có chút không yên lòng giải thích cho cô, tất cả lực chú ý của anh đều đặt vào đôi môi đỏ mọng ướt át kia.
Anh đang giải thích với cô sao? Trong lòng Ôn Tưởng Huân như có một dòng điện xẹt qua.
“Vậy thì như thế nào, anh cũng không cho em thứ em muốn.” Cô có thể tin tưởng lời giải thích của anh, nhưng chuyện của Thiệu Y Y không phải là vấn đề lớn nhất của bọn họ.
“Anh muốn em, vậy còn chưa đủ sao?”
“Nếu không có tình yêu, khi em già đi, anh còn có thể muốn em sao?” Cô không muốn cưỡng cầu phần tình cảm không thuộc về mình, không muốn lãng phí tinh thần với một người không có tình cảm với cô.
Viêm Ngưỡng Tu cắn lên khóe miệng cô như muốn trừng phạt cô, anh không thích cô luôn đi vào ngõ cụt.
“Ngoại trừ tình yêu và danh phận, những cái khác anh đều có thể cho em, chỉ cần em đáp ứng trở về với anh, hàng tháng anh đều có thể đưa em một chút tiền, em cũng không cần lo lắng về sau không có gì.”
Anh kinh ngạc, anh luôn là người không có kiên nhẫn vậy mà lại có thể nói chuyện với cô một lần nữa, anh đúng là sắp bị cô ép sắp điên rồi.
Ôn Tưởng Huân không thể tin được, trừng mắt nhìn anh, lấy tiền của anh sau đó lên giường với anh? Anh coi cô thành người phụ nữ gì?
“Anh tránh ra, em không muốn gặp anh.” Ôn Tưởng Huân như nổi cơn điên, dùng tay đánh anh.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn đôi mắt đang rơi lệ của cô, cảm thấy vô tội, anh nói sai cái gì sao?
“Em không cảm giác tầm quan trọng của em đối với anh sao?” Anh đã trăm phương ngàn kế muốn đưa cô trở về.
“Anh không cảm giác được nỗi đau trong tim em sao?” Rốt cuộc là anh đang cố ý giả ngu hay là anh muốn đả kích cô, anh thông minh một đời mà không biết được anh đang làm tổn tương cô như thế nào?
Viêm Ngưỡng Tu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, có phải cô gái này vụng trộm làm phẫu thuật mở tuyến lệ hay không, từ khi nào cô lại thích khóc như vậy?
“Đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên má cô, cảm giác mặn chát đó làm anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Ôn nhu của anh khiến Ôn Tưởng Huân kinh ngạc quên cả khóc, cô hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Anh là….. Viêm Ngưỡng Tu sao?” Cô hỏi.
Đây là vấn đề gì? Tại sao chỉ số thông minh của cô gái này sau một đêm lại có thể tụt nhiều như vậy?
Viêm Ngưỡng Tu nhíu mày nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô, kinh ngạc phát hiện anh rất yêu thích nhìn phản ứng này của cô, thích đến nỗi anh cũng có phản ứng.
Anh hôn lên hai phiến môi dụ hoặc anh, đầu lưỡi chui vào cái miệng nhỏ của cô chơi đùa cùng cái lưỡi đinh hương, cái mũi tham luyến hơi thở của cô.
“Ưm…. Không cần…..” Cô biết anh muốn làm gì, nhưng lý trí cách cô càng ngày càng xa, bởi vì cô cũng muốn anh.
Sau khi Ôn Tưởng Huân vứt bỏ lý trí đầu hàng, Viêm Ngưỡng Tu lại dừng động tác, chỉ nằm trên giường ôm chặt lấy cô.
“Đừng lộn xộn, anh không cam đoan sự nhẫn nại của anh có thể bị đánh vỡ hay không.” Anh không quên cô vừa mới sinh non, anh không muốn vì dục vọng của mình là làm tổn thương đến cô.
“Anh…….” Cô thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, đây là Viêm Ngưỡng Tu mà cô biết sao? Hay đây là thủ đoạn mà anh dùng để lừa cô về?
Cô biết anh không phải là người nhàm chán như vậy, lại không nhịn được hoài nghi dụng ý của anh, có lẽ là do khóc đã mệt, có lẽ là do cô thấy mệt mỏi thật sự, một lúc sau mí mắt cô nặng trĩu.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn cô ngủ trong khuỷu tay anh, cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng có, cô non nớt làm anh yêu thích không muốn buông tay, bây giờ dường như sự ảnh hưởng của cô đến anh ngày càng lớn, nhất là lần trước khi anh nhìn thấy cô nằm trên giường vì trúng