Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Làm Kẻ Bạc Tình

Không Làm Kẻ Bạc Tình

Tác giả: Lục Phong Tranh

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134792

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/792 lượt.

nh bá đạo không muốn buông tay, dường như còn có cái gì đó?
Chẳng lẽ anh cũng yêu cô sao? Không có khả năng, anh chưa từng yêu người nào, bao gồm cả người thân của anh, cho đến bây giờ anh không biết cảm giác yêu một người là như thế nào.
Bây giờ tất cả dường như không nằm trong phạm vi khống chế của anh, đối với cô, bạn giường của anh, dường như anh có nhiều hơn một tia thương tiếc, không giống với sự thương tiếc với Nguyệt Nha. Sau khi biết cô sinh non, lòng của anh xuất hiện sự ảo não và phẫn nộ chưa bao giờ anh có, cảm xúc như vậy hình như là vì do yêu thương cô mà thành.
Ông trời, rốt cuộc là anh làm sao? Bàn tay to của Viêm Ngưỡng Tu cách ga giường khẽ xoaùng bụng bằng phẳng của Ôn Tưởng Huân, anh nhớ tới nơi này từng có một sinh mệnh của bọn họ tạo ra, trái tim anh đập mạnh, nghĩ đến đứa nhỏ bị mất, hốc mắt anh nóng lên….
Mẹ nó! Anh không phải muốn khóc chứ? Tại sao anh lại yếu ớt như thế? Huống chi cho tới bây giờ anh cũng không mong có một sinh mệnh mới, nhưng hiện tại….
Trong lúc ngủ mơ màng, Ôn Tưởng Huân cảm giác được có người động vào cô, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông xa lạ ngồi trên giường cô, cô bị dọa kêu lên.
Viêm Ngưỡng Tu nhanh nhẹn che cái miệng nhỏ của cô, tay kia thì dùng một ngón áp lên môi mình.
“Em yên lặng, anh không có ác ý.”
Mặc dù Ôn Tưởng Huân sợ hãi, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn phối hợp, đợi sau khi miệng được lấy lại tự do, cô lập tức lui vào góc giường.
“Anh nửa đêm không ngủ chạy tới phòng tôi làm gì?”
“Anh chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Vậy anh nhìn xong chưa, có thể đi ra chưa?” Đôi mắt Ôn Tưởng Huân phòng bị nhìn anh, cô rất sợ một giây sau anh sẽ bổ nhào tới mình.
Không phải người đàn ông kỳ quái này là biến thái chứ? Cô đúng là không có ý thức được nguy hiểm, không hỏi rõ ràng đã lên xe của người khác, bây giờ lại còn bị nhốt ở một nơi xa lạ. Ông trời ơi, trong mắt những người này còn có pháp luật không?
“Anh còn chưa nghĩ thông.”
“Anh muốn nghĩ thông suốt có liên quan gì với việc chạy tới phòng tôi?” Cô thật sự rất muốn kêu to cứu mạng, nhưng lại sợ bản thân sẽ bị người đàn ông đẹp trai này diệt khẩu.
“Em nói cho anh, tại sao anh lại luôn luôn nghĩ đến chuyện của em?” Có phải do gần đây cô gái này luôn lấy thái độ kỳ quái với anh, lại nói với anh yêu hay không đều được, cho nên mới làm thần kinh anh như vậy.
“Làm sao tôi biết được anh có tật xấu gì, không phải là anh yêu tôi chứ?” Yêu? Kỳ quái? Vì sao đột nhiên cô cảm thấy đau lòng muốn khóc?
“Anh…. yêu em ư?” Đúng là vì nguyên nhân đó sao? “Nhưng mà anh chưa từng yêu người nào, anh không biết đó là cảm giác gì, làm sao em có thể khẳng định là anh yêu em?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói ra thôi, anh đừng tưởng thật.” Mặc dù bảo anh đừng coi là thật nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chua xót.
Anh lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khốn quẫn như vậy, cô gái ngốc này còn sợ anh chưa đủ phiền lòng sao? Lại còn dùng ngữ khí không có việc gì nói anh đừng coi là thật.
“Em có biết cảm giác yêu một người không?” Anh định hỏi cô có nhớ được cảm giác thương anh không, nhưng lại lo lắng sẽ như lời của tiến sĩ Lệ Ân, sẽ làm trí nhớ của cô đóng sâu hơn, anh đành phải giữ lại hỏi, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện uyển chuyển với cô như vậy.
“Cảm giác yêu một người?” Đồng tử Ôn Tưởng Huân mờ mịt, “Làm sao tôi biết được.”
“Đáng chết.” Nhìn phản ứng của cô không phải là không biết, chỉ là chỉ lệnh thôi miên khiến cô quên đi việc lớn nhỏ của tình yêu.
Ôn Tưởng Huân bị dọa, co rúm lại ở góc giường, cảm xúc của người đàn ông này thay đổi thất thường khiến cô cảm thấy nguy hiểm sợ hãi.
“Anh làm ơn ra ngoài được không?” Cô dường như là cầu xin, không biết tại sao khi ở cùng anh trong phòng, ngực của cô giống như có một tảng đá chặn lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Ánh mắt xa lạ, ngữ khí xa lạ của Ôn Tưởng Huân khiến trái tim Viêm Ngưỡng Tu đau như bị nhéo.
Vài năm qua, mặc dù có lúc cô đùa giỡn không hiểu vì sao mà nóng tính, nhưng mà vẫn luôn nghe lời anh, chừa từng phòng bị anh giống như bây giờ, khiến lòng anh không chịu nổi.
Viêm Ngưỡng Tu đưa tay ra ôm chặt cô, để cô gần hơn với mình, muốn xác định sự tồn tại của cô.
Ôn Tưởng Huân liều mạng giãy dụa, đừng nói là sự sợ hãi vì cái ôm của người đàn ông xa lạ, cái ôm của anh khiến cô cảm thấy đau lòng, không hít thở được.
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ không làm gì em, anh chỉ muốn được ôm em.”
“Anh nghĩ rằng tôi là cô gái thế nào, anh lại có thể không lễ phép như vậy?” Đầu của cô bị anh áp vào ngực, câu nói giận dữ của cô cũng mỏng hơn.
Là cô gái thế nào? Lời này quen thuộc khiến đầu Ôn Tưởng Huân cảm thấy đau đớn kịch liệt, động tác giãy dụa cũng vô lực.
“Anh chỉ là rất nhớ em, muốn xác định chuyện của anh, làm ơn đừng đẩy anh ra.” Đây là lần đầu tiên anh cúi đầu cầu xin người khác, anh không ngờ bản thân lại biến thành người yếu đuối như vậy.
Không biết có phải do Viêm Ngưỡng Tu nói làm Ôn Tưởng Huân mềm lòng, hay là đau đầu khó chịu khiến cô không thể phản kháng, một