
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.
n được ôm cô ngủ, nhưng anh không làm ra hành vi vượt quá khuôn phép với cô, phòng bị của cô với anh cũng được gỡ xuống một chút.
Cô không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì, anh và người trong ngôi nhà này bắt cóc cô nhưng ngoại trừ họ muốn cô ngủ giữa ban ngày ban mặt, nói năng linh tinh với cô thì cũng không làm ra việc gì tổn thương đến cô, đừng nói đến việc muốn tiền chuộc.
Nhưng mà cô không nghĩ ra được, cô không có tiền tài cũng không có người thân, mục đích bọn họ bắt cóc cô là gì? Kỳ thực cô cũng có thể thừa dịp bọn họ không chú ý mà chuồn đi hoặc báo cảnh sát nhưng không hiểu sao cô lại có hảo cảm với bọn họ và nơi này, cứ vậy cô mặc cho bọn họ làm việc trái pháp luật này.
Dù sao chỉ cần anh đừng bắt cô nghĩ một số chuyện kỳ quái, hoặc nói với cô một ít việc quái lạ, cái thôi miên gì đó, cô sẽ không cảm thấy không thoải mái nữa.
“Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
“Không nên suy nghĩ bậy bạ.” Anh lo lắng cô suy nghĩ linh tinh, không cẩn thận càng làm ám chỉ sâu thêm.
“Anh rất kỳ quái, không phải là mọi người luôn mong tôi nhớ ra chút gì sao?” Đúng là một người nói chuyện mâu thuẫn.
“Không phải do mọi người ở đây, mà là do em đang trong trạng thái bị thôi miên.”
Có gì khác sao? Ôn Tưởng Huân chu cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn, không thể hiểu, “Trạng thái thôi miên khi nào mới hết?”
“Cái này thì phải hỏi em thôi.” Không phải cô là cao thủ sao?
“Hỏi tôi? Có phải mọi người nhầm ở đâu không, đúng là tôi cũng gọi Ôn Tưởng Huân, có khả năng mọi người biết một người trùng tên họ lại rất giống tôi, nhưng mà tôi không phải cô ấy.”
“Thật sự là có việc khéo như vậy sao?” Anh rất thích cách nói chuyện hồn nhiên như vậy của cô, khác với vẻ lạnh lùng trước kia của cô, mặc dù anh và cô giống nhau.
Cô không thể phủ nhận là anh nói cũng có đạo lý, nhưng trong này lại có quá nhiều vấn đề.
“Nhưng mà tôi không hề mất trí nhớ, việc mà tôi trải qua từ nhỏ đến lớn tôi đều có ấn tượng, khác hẳn với những gì mà mọi người nói, đó là chuyện gì?”
“Đây là là vấn đề phức tạp nhất của anh.” Anh cười khổ.
“Là vấn đề phức tạp nhất của tôi mới phải, tôi có cuộc sống của tôi, mấy người định nhốt tôi trong này bao lâu?”
“Nhốt? Em có biết em sống ở đây bao lâu không?” Anh không thích cách dùng từ của cô, rõ ràng cô đã từng nói cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh.
Lại nữa rồi, Ôn Tưởng Huân trầm mặt xuống, rõ ràng cô rất không thích cách nói chuyện của anh ta, cái cảm giác choáng váng hoa mắt lại mờ mịt khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Tôi không thích nghe anh nói cái đó.” Viêm Ngưỡng Tu cau mày, biểu cảm hiện tại của cô, anh đã nhìn thấy thật nhiều lần, anh biết đây là hiện tượng chứng tỏ ám chỉ trong lòng cô lại sâu.
Anh rất giận biểu hiện đó của cô, lại càng giận bản thân không có cách nào, “Anh không nói nữa, em cũng không cần phải truy rõ nguyên do.” Anh đưa đầu cô áp trên ngực anh.
Rõ ràng trước kia người ra lệnh là anh, muốn làm gì cô thì làm không hề cố kỵ cũng là anh, tại sao bây giờ lại biến đổi lớn như vậy, đổi lại cô chiếm hoàn toàn thế thượng phong, anh chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.
Thật ra cũng không hẳn là vô điều kiện, mục đích của anh cũng là muốn nhanh chóng giải trừ thôi miên của cô, muốn cô lại cam tâm tình nguyện yêu anh, muốn một lần nữa được ở chung với cô, muốn bù lại cho cô những ủy khuất và đau khổ mà cô đã nhận, muốn…. trời đánh, từ khi nào thì anh trở thành một người đàn ông tham lam không thấy thỏa mãn vậy?
Không phải từ trước tới nay anh đều muốn cô ngoan ngoãn sắm vai cấp dưới kiêm bạn giường sao? Vì sao khi cô quyết định buông tha tình yêu với anh, anh lại muốn có càng nhiều?
Chẳng lẽ như người ta vẫn nói sau khi mất đi mới biết quý trọng sao? Bởi vì anh suýt nữa mất cô, cho nên anh mới hiểu được sự quan trọng của cô, bởi vì cô nhẫn tâm quên mất anh nên anh mới phát hiện anh để ý đến cảm thụ của cô với anh.
Kỳ thật dục vọng của anh với cô vẫn mãnh liệt như trước nhưng anh lựa chọn đè nén, mỗi đêm đều rất quân tử, chỉ ôm cô đi vào giấc ngủ, bởi vì anh không muốn dọa đến cô, càng sợ sẽ làm cô tổn thương, anh thật sự để ý đến suy nghĩ và cảm giác của cô.
Trước kia anh từng tôn trọng và để ý cô như vậy sao? Hay là đúng như cô nói, anh chưa từng nhìn thẳng vào cảm giác của cô, bây giờ dường như anh đã đạt thành tâm nguyện của cô, hơn nữa không khó khăn như trong tưởng tượng của anh.
Cảm giác đó không lạ, bất trí bất giác anh càng ngày càng để ý đến sự tồn tại của cô, cảm xúc của cô, nếu như vậy có phải cảm giác gần như yêu không? Có phải từ lâu anh đối với cô đã…..
※ ※ ※
“Anh thật sự yêu em ấy rồi.” Y Kính Nhai tỏ vẻ chắc chắn.
“Dùng cái gì thấy được?”
“Thật ra yêu vốn là một loại bản năng, không phải là anh không có tâm, không có yêu, anh chỉ không hiểu và không biết, đơn giản mà nói tình yêu của anh còn chưa được tìm ra.”
Viêm Ngưỡng Tu tiếng tăm lừng lẫy trong hai giới hắc bạch không hiểu được cũng không biết rõ mối tình đầu. Nhưng mà nhìn anh ta thì người đàn ông lãnh khốc này sớm đã mất tâm mà không biết.
“Làm sao cậ