
Tác giả: Thạch Tú
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134719
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/719 lượt.
em anh đã không nén được kích động." Anh tức cười cười một tiếng, mà cô lại càng xấu hổ đến không thể nâng nổi mặt.
"Chúng ta về trên giường tiếp tục." Anh đứng dậy, chân dài cường tráng bước ra trước bồn tắm lớn.
Nhìn thân thể trần trụi của anh, giọt nước càng không ngừng chảy xuống, hai gò má của Đường Gia Nghê nóng lên giống như bỏng lửa vậy.
Đường Gia Nghê nhìn anh cười ngây ngốc, anh cũng nở nụ cười, thừa dịp lúc anh thất thần, cô nhanh chóng bò đến cuối giường, bắt đầu chơi trò chơi đại bàng bắt gà con với anh.
"Dám giở trò xấu với anh?" Doãn Trạch Vũ đi theo sau lưng cô bổ nhào vào cô, nặng nề mà áp ở trên người cô, hai người liền cười lăn cười bò.
Anh ghé vào trên lưng cô, ngửi mùi hương sợi tóc trên vai cô, sau cùng môi mỏng dán ở làn da trơn mềm trên vai cô, đầu lưỡi mút hôn ở làn da mềm mại của cô, sau đó trở thành nhẹ nhàng gặm cắn.
"A!" Bị ép kéo hai chân ra chính là cảm thụ được vật cứng của anh rục rịch.
Cô hơi ưỡn người, để cho mình hít thở trôi chảy một chút, đôi tay anh lại thăm dò vào khăn tắm của cô, nâng lên hai luồng mềm mại trước ngực cô.
Bất ngờ cảm giác được lắp đầy khiến Đường Gia Nghê ngẩng mặt lên.
Bên tai đích thực chỉ nghe được tiếng lay động của giường lớn phát ra, mãi đến anh chậm lại tốc độ, cô mới thở lại bình thường, đang muốn thoải mái nằm xuống, lại bị anh lật người lại, sau đó lại bị anh nặng nề mà để lên, không thể động đậy.
"Em tưởng là anh sẽ dễ dàng buông tha em như vậy sao?" Doãn Trạch Vũ tinh nghịch thổi hơi vào bên tai cô, mà cô thì đưa tay ôm lên thắt lưng của anh, đồng thời mười ngón tay đan vào nhau.
"Chúng ta ôm ngủ đi..." Môi son của cô hé mở dịu dàng làm nũng.
Nhưng Doãn Trạch Vũ nào có thể dễ dàng như vậy mà ngoan ngoãn ôm cô ở trong lòng đi ngủ, anh còn muốn cô, rất nhiều lần.
"Mở chân ra nha..." Anh khẽ mổ môi của cô, ngón tay đánh chuyển ở đầu nhũ của cô, anh biết chỗ mẫn cảm của cô chính là hai quả mê người ở đỉnh đầu.
"Đừng giày vò em..." Đêm xuống, cô thật sự mệt mỏi, hơn nữa anh thật sự làm đau cô rồi.
"Vừa rồi còn đang náo, bây giờ đã mệt?" Doãn Trạch Vũ buồn bực nhìn hình nhân dưới thân hai mắt nhắm chặt, muốn để cho cô ngủ một giác thật ngon, nhưng thân thể của cô thật sự khiến dục vọng của anh tăng thêm tới cực điểm.
"Uh`m..." Cô như nói mớ trả lời vậy, nghĩ rằng anh sẽ thủ hạ lưu tình với cô, đem phen giày vò trốn không thoát này trì hoãn một chút chút.
"Vậy em ngủ, anh tiếp tục làm." Vừa dứt lời, anh không thể chờ đợi được ngậm lên đỉnh đầu nụ hoa của cô, khiến cô trở tay không kịp.
"Ưm..." Đường Gia Nghê kìm lòng không được phát ra một tiếng ưm, cũng len lén mở một con mắt.
Tất cả điều này, đều bị anh nhìn ở trong mắt, anh cơ hồ có thể nghe được tiếng cười của cô trò đùa vừa rồi gần như thực hiện được.
"Tiểu lừa đào!" Doãn Trạch Vũ khẽ vỗ chóp mũi của cô, sau đó hai tay chống ở hai bên đầu của cô, chỉ gầm nhẹ một tiếng, đã cảm giác được phản ứng của cô mãnh liệt hơn anh, bởi vì cô từ từ mở ra hai chân lần nữa vì anh sửa đổi mở ra một chút, để cho anh dễ dàng tiến vào cơ thể của cô. Cô không cách nào ức chế ái dục, như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, anh như con ngựa hoang thoát cương, ở trên người cô làm càn.
Từ sau khi trở về nhà với Doãn Trạch Vũ, suốt hơn nữa tháng, trên cơ bản Đường Gia Nghê đã không trở về Đường gia, trực tiếp ở lại nơi ở của anh.
Vì sợ Đoạn Minh dây dưa, Doãn Trạch Vũ dùng quan hệ thay đổi một chút, thuận lợi giúp cô điều đến khoa phụ sản của bệnh viện.
Biết rõ rành rành hôm nay cô phải lên ca sớm, hơn nữa còn là ngày đầu tiên đến khoa phụ sản trình diện, tối hôm qua còn bị Doãn Trạch Vũ giày vò một buổi tối, ngay cả đang ngủ cũng không muốn buông tha cô, hại cô dậy muộn, lúc này chỉ có thể vội vàng chạy đến khoa phụ sản.
May mà cô quan hệ không tệ với khoa phụ sản bên này, trước đó nhân viên không đủ thì có mấy lần điều qua đây tăng ca, bởi vì làm việc nghiêm túc và tích cực, trên dưới khoa phụ sản đều rất hài lòng với cô, cho nên đến muộn một chút xíu, cô cũng không hề lo lắng.
Ở phòng chờ khám bệnh của hành lang, trùng hợp cùng một cô gái lướt qua nhau, cô gái xa lạ ăn mặc thời thượng gọi cô lại.
"Cô là... Đường Gia Nghê?" Mặc dù gương mặt kiều diễm của cô ấy trang điểm dầy, nhưng vẫn không thể che hết khóe mắt có chút mệt mỏi.
Đường Gia Nghê nhìn cô ấy, hoàn toàn nhớ không nổi mình biết một người con gái như thế này.
"Cô là..." Đường Gia Nghê nhìn cô ấy, vẻ mặt mơ hồ.
"Lương Salsa, có ấn tượng không?" Một tay cô cầm bệnh án, tay kia thì vòng ở ngực, ở trước mặt Đường Gia Nghê, cũng tăng thêm vài phần khí thế.
Đường Gia Nghê nhíu nhíu mi, nghe qua tên này, lúc cô chuyển tầm mắt qua trên gương mặt đó lần nữa, cô nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có một chút khinh thường.
"Nghe nói gần đây cô ở cùng với Doãn Trạch Vũ?" Lương Salsa vênh váo tự đắc, không có một chút thiện chí.
"Uh`m, xin lỗi, tôi đang vội..." Đường Gia Nghê không muốn biết quá nhiều, cô chỉ muốn nhanh rời khỏi người phụ nữ khiến cô có cảm giác ngạt thở này.