
Tác giả: Thạch Tú
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134713
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/713 lượt.
"Cô cảm thấy cô đủ tư cách yêu anh ấy sao?" Lương Salsa không để ý đến lời của cô, giọng điệu của cô là cơ sở bức người.
"Chúng tôi... chúng tôi rất yêu nhau." Đường Gia Nghê không thích giọng điệu của cô ấy, nắm chặt quả đấm ngẩng mặt lên.
"Trạch Vũ đã từng công khai tôi ở truyền thông, anh ấy và tôi từng có một tình yêu, mà còn rầm rộ, chẳng qua là sau đó trong nhà tôi xảy ra chuyện, chúng tôi mới chia tay hòa bình, nhưng không loại trừ tình cũ lại cháy, bởi vì lúc trước chúng tôi là thật lòng yêu nhau." Lương Salsa thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Đường Gia Nghê càng ngày càng khó coi.
"Tại sao phải nói với tôi những thứ này?" Đường Gia Nghê không thích nghe đến những thứ này, bởi vì cô hết lòng yêu Doãn Trạch Vũ.
"Tôi có thai rồi." Trên mặt Lương Salsa cuối cùng đã có một sắc thái của người mẹ.
"Chúc mừng cô, tạm biệt." Cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹt, Đường Gia Nghê không muốn biết quá nhiều càng không muốn biết đến, quay đầu chuẩn bị rời đi.
"Chúc mừng chúng tôi chứ, đây là con của Trạch Vũ..." Giọng nói trong trẻo êm tai của Lương Salsa, từ phía sau truyền đến, gần như đánh vỡ nát trái tim của cô tuy có phòng bị nhưng không cách nào chống đỡ.
Trong mắt Lương Salsa lóe lên một tia sáng giống như loài rắn độc, sau đó như không có việc gì quay đầu lại, giẫm đạp giày cao gót bỏ đi.
Đường Gia Nghê khó có thể tin nhắm mắt lại, tựa vào bức tường bên ngoài cửa khoa phụ sản, kịch liệt đau lòng khiến cô túm chặt lấy một góc quần áo.
Làm sao có thể là con của anh ấy? Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao?
Đường Gia Nghê đột nhiên lại nghĩ tới cuộc đính hôn trước đó, chuyện Doãn Trạch Vũ và Lương Salsa cùng tiến cùng xuất, cô không cảm thấy Lương Salsa cần thiết phải lừa gạt cô, nhưng tại sao chia tay rồi mà lại mang thai?
Vậy Doãn Trạch Vũ biết không? Biết Lương Salsa mang thai đứa con của anh?
Nghĩ đến đây, cô muốn khóc, nhưng không có nước mắt, chỉ cảm thấy hít thở rất khó chịu rất không thoải mái, trong dạ dày trào ra nước chua, cô che miệng chạy vào toilet...
Sắc mặt Đường Gia Nghê tái nhợt, trở lại văn phòng.
Cô đến muộn, nhưng y tá trưởng không có quở trách cô, trái lại hỏi han ân cần bởi vì nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt.
"Xin lỗi... Khiến mọi người lo lắng, tôi không sao." Trên mặt Đường Gia Nghê có chút tái nhợt không thể che dấu được, "Công việc bận rộn tôi đi trước nha."
"Cô gái này là làm sao vậy..." Bác sĩ Vương phụ trách đỡ đẻ lo lắng nhìn cô, sau đó nhìn thấy cô chóng mặt, mắt thấy sắp ngã, được đồng nghiệp bên cạnh đỡ lấy.
Nhất thời cả văn phòng hoảng loạn làm một đống, rót nước rót nước, mang ghế mang ghế, vỗ nhẹ mặt vỗ nhẹ mặt, mọi người đều lo lắng cho Đường Gia Nghê.
"Bác sĩ Vương, tôi làm sao vậy?" Đường Gia Nghê ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, trong giọng nói mang theo chút bất lực.
Bác sĩ Vương dù sao cũng là phụ nữ, với trực giác của một người từng trải, tiến đến bên tai cô nói: "Gia Nghê, nhân lúc những người khác không có ở đây, cô len lén hỏi cô ấy, có phải cô có thai rồi đúng không?"
"Làm sao có thể..." Cô ôm bụng, nhưng...
"Cô ngốc, chờ một chút đi làm xét nghiệm thử thai, theo kinh nghiệm của tôi nói cho tôi biết, nhất định là cô có thai rồi."
"Nhưng..."
Bác sĩ Vương thúc giục cô làm xét nghiệm thử thai, bởi vì Đường Gia Nghê lo lắng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe theo, kết quả...
Nhìn kết quả xét nghiệm thử thai, quả nhiên suy đoán của bác sĩ Vương trở thành sự thật.
"Trở về nói cho cha của đứa bé biết, để cho anh ta cùng gánh vác trách nhiệm sinh mệnh mới này với cô, tổ chức một hôn lễ rầm rộ cưới cô về nhà." Bác sĩ Vương cười nói.
Lúc đầu Đường Gia Nghê kinh ngạc, sau đó là vui mừng, tiếp theo là thấp thỏm không yên, trên mặt cô lại càng bối rối hơn, ánh mắt cầu xin nhìn về phía bác sĩ Vương, "Bác sĩ Vương, có thể... giúp tôi giữ bí mật này hay không?"
Bác sĩ Vương chấm mũi cô một cái, giọng nói tràn đầy cưng chiều nói: "Cô bé, chuyện tốt đến, ngăn cũng ngăn không được, tôi chờ cô phát thiệp mời."
Đường Gia Nghê xin bệnh viện nghĩ một ngày, một mình lang thang trên đường, cuối cùng hồn bay phách lạc về nhà.
Người trong nhà không có phát hiện sắc mặt cô bất thường, chỉ hỏi cô khi nào thì dẫn Doãn Trạch Vũ về ăn cơm nữa, dường như đối với việc cô và Doãn Trạch Vũ ở chung cũng đã ngầm đồng ý.
Cô "haiz..." thật dài một tiếng, đi lên lầu về phòng mình, nằm ở trên giường mình.
Cháu trai, cháu gái, hai đứa nghịch ngợm, không biết rón ra rón rén đi vào trong phòng cô lúc nào, trèo lên trên giường của cô, một trái một phải nằm ở bên cạnh cô, cũng bắt chước bộ dáng của cô, hai tay đan chéo nhau gối ở dưới đầu, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn lên trần nhà.
Tình yêu của anh trai và chị dâu, là thủy đáo cừ thành thuận lý thành chương[1'>, mà nói mấy cuộc yêu đương của cô, lại có rất nhiều cản trở không cách nào tu thành chính quả.
[1'> Thủy đáo cừ thành thuận lý thành chương: nước chảy thành sông là hợp lẽ, trong lời nói mang tính gần như đương nh