
Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh
Tác giả: Tát Không Không
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341593
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1593 lượt.
ột loại ảo tưởng.
Ở bên dưới đài từ từ trở nên điên cuồng.
Điệu múa kết thúc, lấm tấm mồ hôi đầm đìa, dáng điệu yêu kiều, tôi đứng ở trên một cái máy, thừa dịp bắt đầu phun sương khói, cái máy nhanh chóng hạ xuống, tôi biến mất khỏi sân khấu.
Bà nội nó con gấu, vẫn lại biểu diễn một màng ảo thuật, quả thuật như thế tôi sẽ tróa cup D với David Copperfield.
Đang trong lúc tôi tháo trang sức, bà chủ lại cười nheo mắt đi tới kêu tôi lên căn phòng ở lầu hai gặp khách quý.
Hôn còn mẹ nó chứ, tôi đã ở hai ngày liền trên lầu hai, thiếu chút nữa là bị Lý Lý Cát làm cho cái thắt lưng bị gẩy làm đôi, bây giờ lại kêu tôi đi lên đó, còn có đường sống sao?
Đương nhiên là không đi.
Kết quả là, bà chủ lại bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ, một nhỏ nhẹ hai cứng rắn ba nói trên mà còn có người.
Sau cùng bà chủ hạ quyết tâm, bày ra một điều kiện được ăn thịt bò cao cấp nhất cả đời.
“Chỉ cần cô chịu đi, tấm thẻ này là của cô! ! !” Bà chủ căn rắng các bộ phận yêu thích đều như bị rút gân rồi.
Cũng khó trách, bà đã chứng kiến qua cảnh tượng tôi ăn thịt.
Cầm cái tấm thẻ kia tản ra sắc vàng chới sáng một cái thẻ vàng, nước mắt tôi liền chảy ra.
Bà chủ ơi là bà chủ, bà thật là hiểu tôi đến như vậy, nếu không phải tôi có định hướng tình dục bình thường, sẽ không suy nghĩ nhiều mà muốn lăn lộn với bà ấy.
Thịt vừa ra mặt, tôi liền đồng ý.
Sự thật chứng minh, bà chủ này cũng có thời điểm gừng càng già càng cay, về sau, hằng năm bà ta phải bỏ ra một số tiền trả cho nhà hàng sô thịt bò mà tôi ăn đến nội thương.
Nghe nói khi cuối năm bà chủ đến tính tiền, khi về trốn ở trong phòng tắm lại ói máu ra một bồn tắm lớn.
Nghe được tin tức đó, lòng tôi đau như cắt.
Một tắm máu lớn nha, bán được bao nhiêu là tiền!
Bị thịt hấp dẫn, tôi đi lên cái phòng kia trên lầu hai.
Tôi nhơ rõ thật lâu trước kia, khi tôi ăn như lang như hổ mà bị nghẹn cho đến mức xanh tím cả mặt, Lý Lý Cát dùng chiêu Kháng Long Hữu Hối vỗ mạnh vào lưng tôi, thành công giúp tôi phun ra được khối thịt kia.
Sau đó, anh quăn lại cho tôi một ánh mặt nhìn kẻ hèn mọn: “Tên ăn xin, một ngày nào đo mày sẽ chết vì thịt!”
Mà thời khắc này, tôi khắc sâu lí giải lời nói đó.
Bởi vì khi tôi bước vào căn phòng đó, phát hiện có một thân hình đẹp đẽ mặc áo dài tơ lụa quý giá, gương mặt xinh đẹp đến sắc bén, trong tay cầm một cái tẩu thuốc ngọc, đôi mắt dài nhỏ của người đàn ông đó như ẩn như hiện giữa làn khói lượn lờ.
Hắn đó chính là Hồng Thiếu Nhu Đã lâu không gặp.
Đại não tạm ngưng hoạt động một giây lại nhanh chóng hoạt động lại.
Giờ phút này, tôi mang mặt nạ, cũng không xác nhận được Hồng Thiếu Nhu có thể nhận ra tôi không.
Dù sao Lý Lý Cát mặc quần yếm lớn lên cùng với tôi không nhận ra tôi dưới cái mặt nạ mà vẫn cứ tưởng Kim Cơ hay là Ngân cơ thôi sao?
Thế nhưng tôi đã xem nhẹ hai sự việc.
Một, lúc ấy Lý Lý Cát say đến mức hai con mắt chỉ như hai hạt châu xoay vòng trong.
Hai, khí chất độc đáo khác người của tôi, giống như mùi hôi nách cứ không ngừng tỏa ra.
Cái chứng minh tốt nhất là khi tôi bước vào căn phòng đó, hai anh mì ăn liền có thâm niên lập tức kẹp chặt hai chân, trong nháy mắt tóc gáy đều dựng đứng lên.
Bang quang bị co rút liên tục.
Thế mà khi đó tôi cũng không biết chính mình lại vĩ đại như thế, vẫn còn đang sắm vai Ngân Cơ, chuẩn bị chỉ nói qua loa hai câu liền bỏ chạy lấy người.
“Ngân Cơ đã đến.”
“Vâng, Hồng thiếu.” Tôi nhéo nhéo cổ họng, để cho giọng nói trở nên mềm mại hơn.
Cái kỹ năng này là do dì Bích mời thầy bên ngoài đến dạy tôi, sau khi nắm được kỹ thuật, là có thể bắt chước tiếng nói của tất cả mọi người còn có thể giả cả tiếng động vật.
Bất quá tôi thích nhất là giả tiếng kêu của chim sẻ, kêu gọi tui nó bay đến rồi bắt lại nướng ăn.
Hành động làm cho thầy rất tức giận.
Tuy nhiên tôi không chịu khó, cho nên học mãi vẫn học không xong, tôi cho rằng mình giả giọng sẽ không bị lộ ra điểm nào.
Nhìn bộ dáng của Hồng Thiếu Nhu, hình như không có phản ứng gì rõ ràng, thoáng yên tâm một chút.
“Mọi người đi ra hết đi.” Hồng Thiếu Nhu vẫy vẫy tay, đuổi hai anh mì ăn liền đi ra nguyên nhân chính là do tôi bước vào mà họ khẩn trương đến lỗ mũi phập phồng thở.
Không biết, còn tưởng rằng bọn họ ngửi được mùi đánh rắm của người nào đó.
“Mời cô Ngân Cơ ngồi bên này.” Hai anh mì ăn liền vừa đi ra ngoài, Hồn