
Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341583
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1583 lượt.
ôi cứ men theo con đường dài như không có điểm cuối mà đi, đi từ vùng ngoại thành vào trong thành phố, đi từ đêm khuya tới sáng sớm, sương sớm trên đường gần như đóng băng trên mi mắt tôi, tôi gần như là tự ngược đãi bản thân cứ thế đi bộ về nhà.
Công nhân quét đường đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.
Nhưng chỉ mình tôi biết, mình đi bộ ven đường suốt một đêm, đầu bù tóc rối chẳng khác gì kẻ điên, chẳng qua chỉ muốn xem thử xem người ở phía sau mình liệu có đuổi theo không, thấy dáng vẻ này của tôi liệu có áy náy đau lòng hay không, liệu có vừa thành khẩn nhận lỗi, vừa nghĩ hết cách để lấy lòng tôi không.
Thực ra tôi chẳng muốn nói chuyện với cô ta cho lắm.
Trong mối tình với Tần Mạch, tôi không được tính là kẻ thứ ba, mà cô ta cũng chẳng phải, chúng tôi chỉ gặp cùng một người đàn ông ở những thời điểm khác nhau, thế rồi yêu anh ta ở những khoảng thời gian khác nhau mà thôi.
Nhưng cô ta đã nói ra những lời như thế với tôi, tôi tuyệt đối cũng không thể nói ra hai chữ “không đi” được.
Thế là, giờ tôi xách một đống đặc sản ngồi ở đại sảnh khách sạn cùng Dịch Tình, cô ta gọi café, còn tôi chỉ gọi một ly nước lọc.
“Cô Hà”. Cô ta cười nói, “Cô biết tại sao tôi lại có ấn tượng sâu sắc với cô không?”.
Tôi nhẹ nhàng nhấp ngụm nước, che giấu tất cả tâm trạng, bình thản nói: “Có thể thấy, sau đó Tần Mạch đã làm rất tốt”.
“Đúng vậy, năng lực của Eric quá rõ ràng, tình hình hoạt động của công ty dần dần khôi phục…”. Nói xong, Dịch Tình lại cười, “Vừa đúng lúc đó, mẹ tôi giục kết hôn, tôi chẳng tìm được ai thích hợp, bèn để mắt tới Eric. Nhưng tôi phát hiện trong trái tim anh ấy vẫn còn chứa hình bóng một người, từ trước tới giờ tôi rất mạnh mẽ, thứ đã muốn có thì phải có, thế nên đã tìm mọi cách để đẩy người kia ra khỏi trái tim anh ấy”.
Tôi tiếp tục thản nhiên uống nước
THANHTHOIGIAN.
Dịch Tình nhìn tôi chăm chăm, ngữ điệu vẫn dịu dàng: “Tôi nghe được tin rằng người đó sau khi chia tay với Eric đã đi xem mặt khắp nơi, bèn liên tục báo những tin đó cho anh ấy nghe, muốn nhân đó khiến Eric buông tay, hoặc là nhìn rõ được sự thật rằng cô gái kia chỉ có cái vỏ rỗng. Tôi nghĩ rằng mình đang cứu anh ấy, cứu anh ấy ra khỏi vực thẳm mang tên ái tình, nhưng không ngờ rằng…”.
Khóe môi tôi vẫn mang nụ cười lạnh lùng: “Cô Dịch, tôi đã đặt vé máy bay rồi, không còn nhiều thời gian”.
“Tôi biết thời gian của cô Hà quý giá, nhưng nghe tôi nói những lời ấy quả thực cũng không thể coi là “làm lỡ thời gian” của cô được”. Cô ta thu bớt cảm xúc, “Eric là người sáng suốt, đương nhiên biết tâm tư của tôi, trước khi tôi chủ động mở miệng, anh ấy đã thẳng thắn nói chuyện với tôi”.
Dịch Tình thoáng thở dài: “Cô Hà, cô phải biết những lời anh ấy đã nói, dù bất cứ cô gái nào đang theo đuổi anh ấy đều bị đánh bại ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn tự tin nghĩ rằng dù khi đó anh ấy nói có chắc chắn hơn đi nữa thì thời gian vẫn luôn mài mòn được những tình cảm đó. Huống chi lúc ấy… Eric không yêu tôi, tôi cũng không yêu Eric, mà chỉ là đúng lúc ấy chúng tôi đều muốn kết hôn. Anh ấy đồng ý, tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng cứu được anh ấy, nhưng không thể ngờ được, khi tâm trạng kích động hân hoan lúc ban đầu của tôi lắng xuống, tôi mới phát hiện bản thân mình đã hao mòn công sức để vớt lên một cái xác không hơn không kém”.
Tôi đã không còn giữ nổi nụ cười trên gương mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Dịch Tình, chỉ chờ cô ta nói xong để tặng cô ta cốc nước.
Nước lọc tinh khiết mà không làm người bị thương, tôi chợt phát hiện, hóa ra ngay từ đầu trong lòng tôi đã tính toán cẩn thận như thế rồi.
“Khi ấy công ty đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng Eric không còn vui mừng mỉm cười vì công việc càng lúc càng thuận lợi nữa. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra rằng, tôi đã vô ý phá vỡ sự mong chờ của Eric dành cho người kia, và cả tương lai được chung sống bên người ấy trong ảo tưởng của Eric. Tôi đã giết chết tình yêu của Eric, thế nên dù là bất cứ người phụ nữ nào, anh ấy đều gật đầu chập nhận. Chỉ bởi trong mắt anh ấy, là ai cũng chẳng có gì khác biệt”.
Tôi chợt nhớ tới ngày mình rời khỏi nhà Tần Mạch, hắn đã hỏi tôi, nếu hắn mãi không quay trở về, liệu tôi có kết hôn với người đàn ông khác không.
Lúc đó trong lòng phẫn nộ, tôi đã chọn câu trả lời khiến hắn tổn thương, mà bây giờ bình tĩnh lại, tôi ngẫm nghĩ tới câu hỏi này của hắn lần nữa, đáp án trong lòng lại vẫn là có.
Đương nhiên là có rồi, dù tôi có thích Tần Mạch hơn thế đi chăng nữa, đời này tôi cũng không thể sống chỉ vì hắn, tôi sống trong xã hội, tôi có bố mẹ, có họ hàng, có bạn bè đồng nghiệp, tôi cần phải kết hôn, thế nên tôi chấp nhận sự sắp đặt đi xem mặt của bố mẹ, cố gắng tìm được người thích hợp, sau đó cùng chung sống với người ấy suốt nửa đời còn lại, dù có không yêu.
Mà Tần Mạch cũng thế.
Thậm chí hắn còn cần kết hôn, cần một gia đình vững vàng để tăng thêm sức nặng uy tín của hắn trong giới kinh doanh.
Điều khác biệt chính là, tôi kén chọn mãi mà không tìm được người phù hợp, c