
Tác giả: Vitamin ABC
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134323
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/323 lượt.
g biết, Nhan gia bọn họ thật sự là có thể mất hết cả mặt rồi.
Bởi vì cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên lúc mới bắt đầu cũng không có nghĩ tới cùng Dư Nhược Nhược nói chuyện râu ria này. Sau lại phát hiện mục đích của Cốc Tinh Hà mới phòng bị, một phen nhỏ cảnh cáo lớn răn đe sau đó cũng không có quan tâm quá nhiều.
Anh cũng biết Cốc Tinh Hà đối với bọn họ đều là ẩn ẩn ôm địch ý, bởi vì lúc còn nhỏ, đã làm không ít chuyện quấy rối ấu trĩ. Trước kia còn vụng trộm gian lận vu oan kiểm sát trưởng là con trai nhà chú anh nhận hối lộ, vì vậy chuyện ngấp nghé bà xã anh ban đầu chỉ cho là tính tình trẻ con .
Nhưng sau khi Cốc Tinh Hà thả tin tức cho truyền thông hơn nữa lưu lại manh mối hoàn mỹ, hai người kỳ thực có chính diện giao phong qua một lần.
Lúc huấn luyện anh gạt cấp trên chạy ra ngoài gặp Cốc Tinh Hà một lần, mặc dù lúc trở lại bị phát hiện hung hăng trừng phạt một trận.
Cốc Tinh Hà khi đó vẻ mặt nghiêm túc anh đều nhớ, hoàn toàn thoát khỏi bé trai ngây ngô, tản ra hơi thở mê người thành thục.
Hắn nói: "Tôi biết rõ Dư Nhược Nhược không yêu tôi, cô ấy đến gần tôi là bởi vì thân phận của cô ấy là paparazzi tôi cũng biết rõ. Tôi ban đầu không có bao nhiêu để ý tới cô ấy, cho đến khi anh khẩn trương vọt vào trong phòng đánh tôi một quyền. Khi đó tôi đột nhiên cảm thấy, cô ấy dường như không tệ."
"Tôi nghĩ thay đổi một chủ ý không tồi, tôi cuối cùng cảm thấy, không thể thương tổn được căn bản, cho dù là giết giết uy phong của anh cũng tốt. Người Nhan gia các anh không đem tôi để ở trong mắt như vậy, tôi liền để cho các người nhìn một chút. Tôi chính là có năng lực khiến cho các người long trời lở đất."
"Tôi bắt đầu đánh chính là đánh cuộc cả sự nghiệp của tôi chơi trò chơi này, tôi cho là, tôi dù không thắng lợi, cũng có thể phá hư thành tựu của địch quân."
"Nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, đến cuối cùng, lại là tôi, thất bại thảm hại. Bị mất tất cả lãnh thổ của tôi."
"Tôi chưa từng có cùng một paparazzi đối đãi vui vẻ như vậy, anh biết không? Tôi trong trí nhớ của cô ấy chỉ có ít như vậy, cũng không đến bằng anh một phần vạn, nhưng vật hiếm có mới là quý, anh không thể biết, đối với tôi mà nói, thứ này trân quý bao nhiêu không. . . . . ."
"Tôi không trách cô ấy, có lẽ loại phương thức này của cô ấy có chút quyết tuyệt, nhưng tôi không oán hận cô ấy. Cho dù từ đó về sau tôi sẽ bị tuyết vùi, sẽ bị làng giải trí vứt bỏ, bị người ái mộ của tôi vứt bỏ, tôi đều cảm thấy may mắn, bởi vì cô ấy." Cốc Tinh Hà trong con ngươi trước sau như một lóe lên ánh sáng lóng lánh giống như ở trên võ đài vậy, Nhan Bồi Nguyệt lại biết, lúc này, chỉ là liên quan đến Dư Nhược Nhược.
"Nhan Bồi Nguyệt, tôi biết rõ cô ấy một lòng buộc ở trên người anh, tôi thừa nhận tôi thua, vì vậy, anh phải quý trọng cô ấy."
. . . . . .
Môi trường làng giải trí, dễ dàng làm cho người ta mạnh mẽ. Dễ dàng nói yêu, giống như lời thề chỉ là ngoài miệng, nhưng Nhan Bồi Nguyệt lúc này lại thấy trong lời nói hời hợt chất phác, hình như lại thật sự cảm nhận được. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt cũng không hứng thú với lịch sử hỗn loạn rất xưa của gia tộc nhà bọn họ nhất nhất nói ra, việc này theo ý anh cũng chỉ là một chuyện bậy bạ vĩnh viễn coi là mơ hồ mà thôi. Nhưng Dư Nhược Nhược thì không đạt mục đích không bỏ qua cho người khác.
Anh chỉ có thể dằn lại tính khí: "Không có phức tạp như em nghĩ, anh không nói cho em, vì cảm thấy cái đó không có cần thiết."
"Anh tình nguyện mang theo em vòng quanh đất tuyết leo tường đi chia sẻ tất cả trí nhớ lúc anh còn nhỏ, nhưng Dư Nhược Nhược, anh thật sự không muốn để cho em biết những thứ lịch sử vạch trần không ra kia. Những thứ kia không liên quan gì tới anh, cũng không liên hệ gì tới em. . . . . . Cậu ta Cốc Tinh Hà ở trong mắt anh trước kia cũng chỉ là người đi đường, mà bây giờ, cũng chỉ là một người đi đường."
Dư Nhược Nhược không biết trả lời như thế nào, chính là đối với Nhan Bồi Nguyệt tức không được.
"Nhưng là bây giờ em cảm thấy em luôn như người ngoài cuộc, em đã đến Nhan gia rồi, nhưng còn như người ngoài."
. . . . . .
Dư Nhược Nhược thời gian kế tiếp cũng ở vào trạng thái ngẩn người, ban đầu sau khi kết hôn vốn là Nhan Bồi Nguyệt có thể nghỉ kết hôn. Nhưng hai người căn bản là không có bao nhiêu tình cảm, ngày nghỉ quân nhân lại cực kỳ trân quý, ý của Dư Nhược Nhược trước hết thay đổi tuần trăng mật có thể đẩy về sau.
Không nghĩ tới đến bây giờ, anh còn nhớ rõ.
Hồi tưởng từng ly từng tý nửa năm qua này, cô đột nhiên có chút không biết làm sao. Hôn nhân là cái gì, là tình yêu, vật chất cùng sinh hoạt hợp thành phản ứng hóa học. Người khác đều là trước phải có tình yêu, rồi từ từ bước vào cửa chính hôn nhân, mà bọn họ cũng là mọi cách bất đắc dĩ bị dắt vào cửa, không có sách tốt, học được cuộc sống ở chung, học được biết tình yêu, học được thể nghiệm hôn nhân.
Bởi vì quân nhân đặc thù cùng với tiêu chuẩn quân hôn rõ ràng tính khuynh hướng, rấ