
Tác giả: Lam Tiểu Tịch
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341363
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1363 lượt.
bất an, tinh thần căng thẳng. Ngày nghỉ cuối cùng, chiều tối, Tiểu Tình đi mua muối cho mẹ, vừa đi xuống thì nhìn thấy Hải Châu đứng ở đó. Anh gầy hơn, tiều tụy hơn, khóe miệng nổi những nốt giống như mụn nước, chắc chắn những ngày này anh cũng không khá hơn cô.
Im lặng rất lâu, Tiểu Tình đang định mở miệng thì Hải Châu hốt hoảng xua tay:
- Đừng nói, đừng… chia tay anh.
Tất cả mọi nỗi oán hận đều tan biến, Tiểu Tình cứnhìn anh như thế, khóc không thành tiếng.
Hải Châu nói cho Tiểu Tình biết bệnh tim của mẹ tái phát, ảnh cảm thấy rất có lỗi:
- Tiểu Tình, cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽgiải quyết ổn thỏa chuyện này, chọn ngày đẹp, chúng mình kết hôn.
Mẹ Hải Châu vẫn nằm trên giường bệnh. Hải Châu đi nữa vòng thành phố, chỉ để nói với Tiểu Tình: Anh muốn lấy cô. Câu nói này hơn tất cả những lời thề non hẹn biển ngọt ngào.
Hải Châu vội vàng nói vài câu rồi rời đi. Đột nhiên Tiểu Tình cảm thấy tâm trạng suy sụp bao ngày qua tan biến, cảm giác an lòng và thanh thản lại ùa về. Một câu nói, một ánh mắt của người yêu chính là vị thuốc, có thuốc là khỏi bệnh
TTT
Cuối cùng Tiểu Tình có tâm trạng gọi điện cho bạn bè chúc mừng năm mới. Diệp Thuần vừa nhận được điện thoại của Tiểu Tình, liền cười và nói:
- Này, tâm trạng tốt rồi hả - Sau đó thấp giọng nói - Mình đang xem mặt, anh ta vào nhà vệ sinh rồi.
- Tình hình thế nào? - Tiểu Tình hỏi.
- Cậu gặp người đàn ông nào mà mới gặp lần đầu đã hỏi một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền chưa? Mình gặp rồi đấy! - Diệp Thuần nghiến răng nghiến lợi nói. - Không chỉ hỏi thế thôi đâu, còn hỏi bố mình vềhưu tiền lương là bao nhiêu bậc. Mình làm sao mà biết được, có phải anh ta nên hỏi mẹ mình không? Haizz, cậu nói xem có phải anh ta làm ở phòng tài vụ không… Không nói nữa nhé, anh ta đến rồi.
Diệp Thuần cúp máy, nhìn người đàn ông tóc rẽngôi, khuôn mặt như cười mà không phải là cười. Anh ta rất nhạy cảm, nói với vô bằng giọng Hồng Kông:
- Nói anh đúng không? Nói tiếp đi, không sao, anh có thể tránh đi, con gái các em thích nhất là buôn điện thoại, thảo luận về đàn ông.
Diệp Thuần nghe mà toát mồ hôi, thật sự cô rất muốn hỏi: “Xin hỏi anh có phải là đàn ông không?” Nhưng anh ta là con trai của sếp dì Diệp Thuần. Vì không muốn đắc tội với dì và sếp của gì, Diệp Thuần đành phải nói:
- Không nói anh, anh nghĩ hơi nhiều rồi.
Anh ta cười, tiếp tục tính toán:
- Một tháng lương của anh cộng với tiền thường là khoảng ba nghìn tệ, cộng với năm nghìn tệ của em, tổng cộng là tám nghìn tệ, ở thành phố nhỏ bé này của chúng ta, có thể sống rất thoải mái…
Thấy Diệp Thuần tỏ vẻ sợ hãi, anh ta vội nói:
- Em đừng tưởng anh không kiếm được nhiều tiền bằng em. Nhà anh có ba căn nhà, hai căn cho thuê, mỗi tháng tiền thuê nhà là hơn ba nghìn tệ. Dĩ nhiên, số tiền này là mẹ anh giữ. Nhưng nhà anh chỉ có một mình anh, cuối cùng không thuộc về anh thì thuộc về ai?
Diệp Thuần không thể ngồi được nữa, cô nhắn tin cho Tang Tiểu Tình:
- Mau gọi điện thoại cho mình!
Tiểu Tình gọi điện, chỉ nghe thấy Diệp Thuần ở đầu dây bên kia nói liên hồi:
- Alô, bác ạ, bác đến rồi ạ? Cái gì? Ở ga tàu? Cháu đến đón bác đây, cháu đến đây ạ. - Sau đó lại nghe thấy Diệp Thuần nói với người bên cạnh:
- Xin lỗi anh, bác em đến, em phải đến ga đón. Hôm nào chúng ta nói chuyện sau nhé.
Sau một hồi tiếng mở cửa, tiếng bước chân, đầu dây bên kia vang lên lời nói như trút được gánh nặng của Diệp Thuần:
- Cuối cùng cũng đã thoát thân. Mới nghỉ được mấy ngày tết mà mình đã phải đi xem mặt ba lần, chẳng ra làm sao cả, mình không tìm đối tượng là phạm pháp hay phạm quy, mà cô dì chú bác phải tranh nhau tìm đối tượng cho mình. Diệp Thuần này không muốn lấy chồng, không phải là ế!
- Cũng không phải cậu không muốn lấy chồng, cậu chưa tìm được người để lấy - Tiểu Tình mỉm cười đính chính.
- Lấy chồng? Đâu có dễ dàng như thế. - Diệp Thuần thở dại, điện thoại hết pin, tự động ngắt.
Từ năm hai mươi lắm tuổi đến nay, Diệp Thuần xem mặt không biết bao nhiêu lần, trong số đó không thiếu tình yêu sét đánh, cũng có mối tình dần dần có cảm tình, nhưng để đi đến cùng thì thực sự rất khó.
Lí do rất đơn giản, càng lớn tuổi thì càng thận trọng với hôn nhân, vì không có nhiều thời gian để thử, đểcảm nhận, vì thế mong rằng một lần là xong, một bước đến đích, từ đó kết hôn sinh con đều thuận lợi. Nhưng anh A nhiều tiền thì lăng nhăng, anh B hiền lành nhưng khù khờ, anh C có nhà nhưng nợ chồng chất, anh D mọi mặt đều tốt nhưng tiền lương không bằng mình… Muốn tìm một người có nhà có xe, đẹp trai ân cần, chung tình, bố mẹ đều có lương hưu quả thực còn khó hơn trúng xổ số.
Sốt ruột ư? Dĩ nhiên là sốt ruột, lúc này không tìm được, sau này phải làm sản phụ cao tuổi. Cũng không vội, phụ nữ hiện đại, yoga, thẩm mĩ, khiêu vũ, cuộc sống vừa thảnh thơi vừa tự tại, đàn ông có cũng được mà không có cũng được. Ngày tháng cứ thế trôi đi, nếu không tìm được đối tượng thì thôi, nếu tìm phải tìm người nào thích hợp nhất.
Nhưng chuyện tình cảm, không đầu tư thời gian, tì