Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134843

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.

liệu mềm mại, đẹp quá.”
“Đúng thế, đây là lụa cao cấp của Thượng Hải đấy.”
“Dùng may áo sao?”
Trần Định Lương gật gật đầu.
Tôi nhớ anh ta là thiết kế của một tập đoàn may mặc, sao có chuyện may áo cho người khác được chứ?
“Tôi đổi nghề rồi, tự thiết kế, tự may những sản phẩm mang thương hiệu của chính mình.”
“Chúc mừng anh.” Tôi bắt tay Trần Định Lương.
Hai tay anh ta bận ôm đống vải, không thể bắt tay tôi.
“Tôi vẫn còn thời gian, anh định đi đâu? Tôi có thể cầm vải giúp anh.” Tôi nói.
“Nặng lắm đấy!” Trần Định Lương vừa nói vừa đưa xấp vải to nhất đặt vào tay tôi.
“Anh... anh lại đưa cho tôi xấp vải này sao?” Tôi trách anh ta không hiểu phép tắc ân cần, chăm sóc phụ nữ gì cả.
“Những việc đàn ông làm được, đàn bà cũng có thể làm được.” Anh ta thản nhiên nói.
Tôi ôm xấp vải nặng trĩu đó lẽo đẽo đi theo sau anh ta.
“Anh định đi đâu?”
“Sắp đến rồi.” Anh ta bước vào một siêu thị.
Cửa hàng của anh ta chỉ là một cửa hàng nhỏ rộng khoảng mười mấy mét vuông.
“Cửa hàng của anh đây sao?” Tôi cảm thấy một chỗ như thế này quả thật rất thiệt thòi cho anh ta.
“Văn phòng trước đây của tôi có cảnh biển, còn văn phòng hiện tại có cảnh chợ.” Anh ta tự trào phúng.
“Lần trước gặp mặt không thấy anh nói về chuyện tự mở cửa hàng.”
“Người đàn ông lúc nãy không phải bạn trai của cô.” Trần Định Lương cầm lấy xấp vải trên tay tôi.
“Sao anh biết?”
“Ánh mắt của hai người không giống một đôi tình nhân.”
“Ánh mắt của những đôi tình nhân không phải lúc nào cũng mãi mãi yêu thương như thế. Anh ta là bạn trai của bạn tôi. Chỗ này chỉ riêng mình anh thôi à?”
“Tôi còn một người bạn nữa.”
“Liệu tôi có nên may một bộ quần áo chúc mừng anh nhân dịp khai trương cửa hàng không nhỉ?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên rất hoan nghênh rồi. Cô muốn may một bộ thế nào?”
“Hiện tại chưa nghĩ ra.”
“Để tôi lên ý tưởng cho nhé, tôi biết cô mặc kiểu nào thì sẽ rất đẹp.”
“Tôi mặc kiểu gì thì đẹp vậy?” Tôi tò mò hỏi anh ta.
“Sau khi may xong cô sẽ biết.”
Tôi tức xì khói.
“Lúc nào thì may xong?”
“Xong lúc nào tôi sẽ báo cô lúc ấy.”
“Chắc hẳn anh không đối xử vậy với những khách hàng khác chứ?”
“Tôi sẽ đưa ra một ngày hoàn thành cụ thể.”
“Tại sao tôi lại không thế?”
“Có lẽ tôi sẽ tỉ mẩn hơn để thiết kế bộ quần áo của cô, vì thế cô đừng hỏi tôi lúc nào may xong nhé.”
Buổi tối, tôi cùng ngồi ăn cơm với Từ Ngọc và Du Dĩnh.
“Hôm nay Đại Hải đến tìm tớ.” Tôi nói với Du Dĩnh.
Cô ấy có chút giật mình. “Anh ấy tìm cậu có chuyện gì vậy?”
“Anh ấy nói với tớ rằng anh ấy rất yêu cậu.”
Vẻ mặt của Du Dĩnh rất kỳ lạ, lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó cười lớn, tiếng cười càng lúc càng ngọt ngào.
“Sao anh ấy lại muốn nói vậy với cậu?” Du Dĩnh hỏi.
“Bởi anh ấy mà nói với cậu, không bao giờ cậu tin. Cậu đừng nói là tớ nói với cậu nhé, tớ đã hứa không nói rồi.”
“Từ trước đến giờ anh ấy không hề nói với tớ.”
“Cũng từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nói mình yêu anh ấy cả, đúng không?” Tôi hỏi lại Du Dĩnh.
Cô ấy không nói gì cả.
“Cậu chưa từng nói mình yêu anh ấy sao?” Từ Ngọc kinh ngạc. “Hai người sống cùng nhau bảy năm rồi kia mà!”
“Có nhiều câu không cần phải nói ra mà.” Du Dĩnh nói nhỏ.
“Tớ thường xuyên nói với Vũ Vô Quá rằng tớ yêu anh ấy.” Từ Ngọc nói một cách tự nhiên.
“Lời này thật khó thốt ra mà?” Du Dĩnh vẫn cố chấp. “Từ trước đến giờ tớ chưa từng nói với một người đàn ông nào rằng tớ yêu anh ta.”
“Đại Hải rất muốn nghe cậu nói đấy.” Tôi nhấn mạnh.
“Thật vậy sao? Sao anh ấy không nói trước với tớ đi?”
Quả thật tôi quá phục Du Dĩnh, câu nói đầy yêu thương đó cũng cần phải có người mở miệng trước, lẽ nào còn phải đợi đến lúc sinh ly tử biệt mới có thể nói sao? Tôi không bao giờ keo kiệt nói câu ấy cả.
“Cậu sợ thua, đúng không?” Tôi nói với Du Dĩnh.
“Nếu cậu nói trước với một người đàn ông rằng cậu yêu anh ta, hẳn anh ấy sẽ cho rằng cậu rất yêu anh ấy. Cậu yêu anh ấy nhiều hơn anh ấy yêu cậu, như vậy dường như cậu đã thua rồi. Cậu nghĩ vậy, đúng không?” Tôi hỏi cô ấy.
“Đàn ông là vậy, nếu cậu nói rằng cậu yêu anh ta, anh ta sẽ không nói yêu cậu.” Du Dĩnh nói.
“Tại sao lại không chứ?” Từ Ngọc thắc mắc.
“Đàn ông một khi biết rằng cậu yêu anh ta, anh ta sẽ không bao giờ mở miệng nói yêu cậu nữa, bởi anh ta đã ở thế thượng phong, chỉ những lúc người đàn ông cảm thấy không đủ tự tin, anh ta mới thốt ra câu ‘anh yêu em’.” Du Dĩnh giải thích.
Chắc có lẽ tôi quên mất Du Dĩnh là một người rất sợ thua, hồi còn nhỏ, dù thế nào cũng không bao giờ cô ấy thi nhảy dây cùng tôi, bởi cô ấy biết chắc mình sẽ thua.
“Vì không muốn ở thế hạ phong nên cậu mới giả vờ không ghen tuông như vậy, đúng không?” Tôi hỏi thẳng.
“Tại sao phải để anh ấy biết tớ ghen chứ? Đại Hải không thích người phụ nữ hay ghen.” Du Dĩnh nói.
“Cậu không ghen, anh ấy lại cho rằng cậu thờ ơ, không quan tâm đến anh ấy.” Tôi nói.
“Còn nói tớ thờ ơ, không quan tâm đến anh ta sao?” Du Dĩnh nổi giận.
“Tớ biết cậu rất quan tâm đến anh ẩy, chính vì thế mới khô