
Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134841
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/841 lượt.
ay chỗ đất mà xe bị lật nhỉ? Tôi giờ mới phát hiện ra mình không có số máy nhắn tin của Trần Định Lương. Đang thất thểu trên phố, định quay trở về nhà thì bất ngờ thấy xe của anh ta quay trở lại.
“Có phải cô muốn tìm cái này?” Anh ta hạ kính cửa sổ xe, thò tay ra, trên tay là chiếc dây chuyền của tôi.
“Ồ! Cám ơn anh.” Tôi vui mừng hớn hở đưa tay đón lấy.
“Tôi thấy ở trong xe.”
“Tôi lại tưởng bị rơi ra ngoài đất chỗ xe bị lật cơ đấy. Cám ơn anh. Tạm biệt.”
“Tam biệt.”
Tôi quay vào khu nhà rồi, nhưng anh ta vẫn chưa nổ máy xe.
“Sao anh còn chưa nổ máy?” Tôi hỏi.
Lúc này anh ta mới như sực tỉnh vẫy tay chào tôi.
Trong tim tôi bỗng xuất hiện một vấn đề. “Làm sao đây?”
Tôi không định chấp nhận Trần Định Lương, nhưng vẫn chưa hiểu phải nên thế nào. Hóa ra để từ chối một ai đó cũng là một việc thật sự khó khăn. Có lẽ anh ta cũng không hẳn yêu tôi, mà chỉ là đêm đến cảm thấy cô đơn, muốn tìm hơi ấm ở một người phụ nữ, và vô tình lại gặp một người bán đồ lót như tôi, anh ta đã nhầm tưởng những người phụ nữ bán đồ lót rất phóng khoáng nên mới thử một chút xem tôi có lên giường với mình không.
Tôi gọi điện thoại cho Từ Ngọc, định kể chuyện này với cô ấy, nhưng Từ Ngọc đã cướp lời trước. “Vũ Vô Quá về rồi.”
“Vũ Vô Quá đang ở cạnh tớ đây, để tớ bảo anh ấy nói chuyện với cậu nhé.” Từ Ngọc đưa ống nghe cho anh ta.
“Châu Nhị, cô khỏe chứ?” Giọng của anh ta rất vui vẻ.
“Tôi khỏe, còn anh? Anh mới về đến nơi à?” Tôi hỏi.
“Tôi nhớ Từ Ngọc.” Anh ta thẳng thắn nói.
Từ Ngọc cướp điện thoại nói. “Anh ấy về mà chẳng nói cho tớ một tiếng, khiến tớ giật nảy mình. Chúng tớ đi ăn đêm đây, cậu đến đây không?”
“Thôi, không làm bóng đèn gây trở ngại đôi tình nhân lâu ngày mới được trùng phùng!”
“Cậu gọi tớ có việc gì vậy?” Từ Ngọc hỏi.
“Không có gì đâu, ngày mai gặp rồi tớ kể cho mà nghe.”
Tôi cúp máy, nỗi xót xa lại cuộn lên. Sao Từ Ngọc và Vũ Vô Quá lại có thể tự do bên nhau, mà tôi và Văn Lâm lại không thể? Tôi chỉ có thể đành tin tình yêu của tôi và Văn Lâm sâu đậm và khó tìm hơn Vũ Vô Quá và Từ Ngọc, thậm chí so với tất cả những mối tình khác trên thế gian này. Chỉ có thế tôi mới có thể chấp nhận nỗi thống khổ khi không thể kết hợp được với anh.
Tôi bỏ chiếc dây chuyền bọ cạp vào trong nước ấm rửa thật sạch. Giá như tôi là con bọ cạp thì tốt biết mấy, chỉ cần ác vừa đủ, chỉ cần độc vừa đủ thì tôi đã có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cướp Văn Lâm từ tay người đàn bà kia. Nhưng... tôi không thể làm nổi. Một người đàn bà có lương tâm, thật ra cũng không nên làm kẻ thứ ba.
Tối hôm sau, Từ Ngọc tìm tôi cùng đi ăn cơm. Cô ấy nói Vũ Vô Quá muốn cảm ơn vì tôi đã thay anh ta chăm sóc tốt cho Từ Ngọc. Chúng tôi cùng ngồi ăn ở một nhà hàng Hàn Quốc. So với hồi trước khi đi Mỹ, Vũ Vô Quá trông rắn rỏi hơn rất nhiều, đã trở về như ngày đầu tôi gặp anh ta.
Anh ta ăn mặc vẫn không có chút thay đổi nào cả, vẫn đi đôi giày thể thao, chỉ mỗi cái túi là khác. Anh ta không bị thần kinh, điều đó cũng coi như may mắn lắm rồi.
“Châu Nhị muốn biết vì sao chim ruồi lại có thể bay lùi.” Từ Ngọc nói với Vũ Vô Quá. Đó là thông tin trong lá thư tình mà anh ta đã gửi cho Từ Ngọc.
“Bởi đôi cánh của chim ruồi khá đặc biệt.” Vũ Vô Quá nói.
“Đặc biệt thế nào?” Tôi hỏi.
Vũ Vô Quá nói. “Trung bình mỗi giây đôi cánh của chim ruồi vỗ hơn năm mươi lần, vì tốc độ rất nhanh nên có thể bay tại chỗ, tiến lên hoặc lùi lại trong không trung. Dù bình thường cũng bay thẳng, nhưng đôi cánh chim ruồi cũng có thể mỗi giây vỗ hơn ba mươi lần, mỗi tiếng có thể bay khoảng 50 đến 65 kilomet. Chim khổng tước mỗi giờ chỉ có thể bay khoảng 20 đến 30 kilomet.”
“Hóa ra là thế.” Tôi gật gù.
“Thật ra bay lùi cũng chẳng có tác dụng gì đáng kể.” Vũ Vô Quá nói.
“Tại sao?” Từ Ngọc hỏi anh ta.
“Con người cũng không nhất thiết phải đi lùi. Nếu muốn quay trở lại điểm ban đầu, chỉ cần quay người lại rồi tiến bước về phía trước là được.” Vũ Vô Quá nói.
“Nhưng... con người không thể quay trở về điểm ban đầu được, tư tưởng có thể bay lùi, nhưng cơ thể thì không thể.” Tôi nói.
“Em tình nguyện không đi lùi.” Bàn tay Từ Ngọc đặt trên đùi anh ta nói. “Nếu Vũ Vô Quá lại giống như hồi trước khi đi Mỹ thì có phải đáng sợ lắm không?”
“Thời gian đó trông anh thật đáng sợ.” Tôi cũng đế thêm vào.
Anh ta cười khì khì.
“Hồng Kông hình như không có chim ruồi.” Tôi hỏi.
“Chim ruồi đa số phân bố ở vùng Nam Mỹ và Bắc Mỹ, có khoảng hơn ba trăm loài.” Vũ Vô Quá trả lời tôi.
“Có thể tìm thấy mẫu của chim ruồi không?” Tôi hỏi anh ta.
“Cô muốn sao?
“Sao cậu lại có hứng thú với chim ruồi thế?” Từ Ngọc tò mò hỏi.
“Bởi trên đời này không có loài nào như thế.”
“Lúc ở Mỹ tôi có quen một người bạn, anh ấy nghiên cứu nhiều về các loài chim, để tôi hỏi anh ta thử xem.” Vũ Vô Quá nói.
“Cám ơn anh. Có bao giờ anh nghĩ mình sẽ viết một cuốn sách về chim ruồi không?” Tôi nói với Vũ Vô Quá.
“Chuyện khoa học viễn tưởng á?”
“Một người đàn ông hóa thành con chim ruồi, cứ bay lùi mãi, bay về quá khứ gặp g