
Tác giả: Liên Liên
Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015
Lượt xem: 134613
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/613 lượt.
“Chàng dám giả bệnh…” Nguyên Mị nói xong câu cuối cùng, không chịu nổi nữa, ngất xuống cạnh cửa sổ, mất ý thức.
“Đừng giận.” Tiêu Thiên Lân bước nhanh về phía người yêu, bế nàng đặt lên giường nghỉ ngơi. Không ngờ nàng gặp nguy hiểm, lại là do hắn quản lý bất nghiêm? Càng không ngờ Đinh Hùng dám động thủ trên đầu Thái Tuế! Trong khi hắn đang quản Phi Vân Bảo, lại có người dám bỏ thuốc! Thật là có thể nhịn bất kỳ chuyện gì, riêng điều này là không thể.
Hắn quyết định tạm thời bỏ hết tình cảm, thanh lý môn hộ tên này!
“Ngươi không trúng mê hương của ta?” Đinh Hùng khó tin hỏi.
“Mấy năm trước, trên đường đi qua Mê Vụ Sơn ta bị rắn độc cắn, lúc ấy tánh mạng như mành chỉ treo chuông, sau khi được ‘Thiên ngoại y tiên’ Nguyễn Miên Miên cứu chữa, bất kể hương hay độc phấn đối với ta đều vô dụng! Mê hương của ngươi chỉ có tác dụng với người bình thường, ngay cả hộ vệ canh cửa cũng không mê nổi!”.
Hắn vừa nói xong, Vương Hàn, Thanh Diên vốn đang té xỉu ở cửa bỗng chầm chậm bò dậy, mặt không biểu tình không nhanh không chậm đi vào, nhìn Đinh Hùng đang ở góc tường chằm chằm.
“Mê hương cái gì! Ta thấy ngươi chỉ biết khi dễ nữ nhân! Loại thủ đoạn hạ lưu này đối với người không có võ công còn có thể dùng, nhưng đối với chúng ta… Ha ha!” Thanh Diên nhìn Đinh Hùng, tà ác cười, còn liên tục chà xát tay, hà hơi với quả đấm.
“Nếu không phải bảo chủ muốn đích thân xử lý ngươi, ta đã sớm “tỉnh dậy” phục vụ ngươi rồi!” Đối với chuyện Đinh Hùng đã gây ra, Vương Hàn cũng nhìn không vừa mắt. Bảo chủ muôn thành thân với tiểu nương tử như hoa, chuyện bất ngờ biến đổi khiến mọi người loạn cả lên, hắn còn muốn góp vui? Thật là thèm ăn đòn mà.
“A… Tha mạng!” Biết rõ chân tướng, chân Đinh Hùng nhất thời nhũn cả ra.
“Dẫn hắn đi Hình bộ, nói rõ ràng mọi chuyện với A Vũ, hắn không thể vào phòng bếp, tra xem ai giúp hắn táy máy tay chân lên thức ăn.” Tiêu Thiên Lân muốn hai người lôi Đinh Hùng đi lúc còn thanh tỉnh, để Tiêu Thiên Vũ quản lý Hình bộ tra rõ sự thật.
“Vâng, tiểu nhân hiểu rồi.” Vương Hàn không nói gì, kéo Đinh Hùng đi.
“Còn thi thể của Thải Hà… cũng lôi đi chôn luôn đi!” Nhìn Thải Hà nằm một bên, Tiêu Thiên Lân bất giác thở dài.
“Vâng.” Thanh Diên nhanh tay nhanh chân, gọi tỉnh mọi người còn lại.
Đến khi tất cả mê hương trong phòng được tiêu trừ, gã sai mặt đang ngủ mê man cũng mở mắt, đợi bên trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước, Tiêu Thiên Lân mới quay đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân nằm trên giường.
Hắn, nên làm gì nàng bây giờ?
Ngày hè chói chang thích hợp để ngủ. Đội xe ngựa của đoàn ca múa đợi qua giữa trưa, đến khi mặt trời ngã về Tây, bóng cây che mát đường đi thì khởi hành, một lựa chọn hết sức khôn ngoan. Mấy cô nương không vào trong xe ngựa thì ở trong kiệu, với cái nóng của không gian, nhắm mắt nằm ngủ.
Đột nhiên, mấy chiếc xe ngựa đi đầu dừng lại, xe ngựa, kiệu hoa, xe trâu… phía sau cũng phải dừng lại.
“Tiêu bảo chủ, có việc gì sao?” Người dẫn đội xe Nguyên Hựu chấp tay với Tiêu Thiên Lân, nhàn nhạt hỏi.
“Ta tìm Mị nhi.” Tiêu Thiên Lân không biết ba chữ “hết hy vọng” viết như thế nào, đêm nào cũng tìm đến khách điếm đoàn ca vũ trọ lại để tìm người.
Ai! Đám người này phiền ghê, đã nói không tiếp khách rồi, mỗi ngày còn chạy tới làm phiền. Bọn họ muốn thế nào chứ? Phương Tử Hi quất roi, cưỡi ngựa chạy từ phía sau ra đằng trước, “Mị nhi cô nương đang nghỉ ngơi, không tiếp khách!” “Bảo chủ của chúng ta tìm Nguyên Mị cô nương, người không liên quan thì tránh xa một chút!” Vương Hàn cũng không phải dễ chọc, rống lớn một tiếng.
“Ta có lời muốn nói với Mị nhi, xin giúp đỡ.” Tiêu Thiên Lân vô cùng lễ phép, nhưng cứ chai lỳ trước đoàn ngựa, nhất quyết không đi.
Nhìn bộ dạng này xem ra nếu Nguyên Mị không ra, mọi người nhất định phải ở lại trên núi, không thể xuống Thái Sơn.
Nguyên Hựu và Phương Tử Hi hai mặt nhìn nhau.
Nên làm gì đây? Bọn họ bị cản lại, không thể đi tiếp.
“Mị nhi…” Đường Mật không hề xuất hiện, nhưng âm thanh thanh thúy vang lên từ phía sau.
“Chàng tránh ra, chúng ta không còn quan hệ gì rồi.” Mặc dù Nguyên Mị tức giận, nhưng âm thanh vẫn dịu dàng như cũ, vang lên trong kiệu hoa.
“Ta không đi, trừ phi nàng ra ngoài gặp ta.” Tiêu Thiên Lân nghe được tiếng của Nguyên Mị, biết nàng ngồi ở kiệu hoa nào, vỗ vào Truy Phong phóng tới chỗ kiệu của nàng. Vương Hàn và Thanh Diên thay thế cho bảo chủ, canh giữ trước đoàn xe ngựa, không cho đoàn ca vũ di chuyển nửa bước. Nguyên Mị ngồi bên trong, không trả lời Tiêu Thiên Lân.
Tiêu Thiên Lân cũng không làm gì, chỉ đứng cạnh kiệu hoa của nàng, không chịu đi.
Hai người này, thật là ngang bướng mà!
Khí trời nóng như vậy, để mọi người phơi nắng trên đường núi thế này, dường như đối với họ một chút cũng không bận tâm.
Trán Đường Mật xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
“Mị nhi, cho hắn gặp mặt một lần đi!” Cả đám đứng ở chỗ này cũng không phải là cách hay. Tống Diễm ngồi với hôn phu ở một xe ngựa khác cũng lên tiếng nói đỡ cho Tiêu Thiên Lân, mong Nguyê