Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiều Hoa Của Bảo Chủ

Kiều Hoa Của Bảo Chủ

Tác giả: Liên Liên

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 134610

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.

ích.
Tiêu Thiên Lân nằm trên giường dường như hơi cử động, nhưng vì Nguyên Mị đang thương tâm và Tiêu Thiên Văn đang khiếp sợ nên không hề phát hiện.
“Sao? Không muốn gả?” Nghe đáp án như thế, Tiêu Thiên Văn trợn tròn mắt.
Nguyên Mị không ngờ sự tùy hứng của mình lại mang đến tổn thương lớn như vậy cho Tiêu Thiên Lân.
“Căn bản là ta không muốn lập gia đình! Ta nghiêm túc học nghệ, tốn rất nhiều tiền, đã dự định lâu rồi…” Nàng nói ra chân tướng làm người ta kinh ngạc, hai gười nói thẳng lý do ra. Mặc dù động lòng, nhưng lại tuyệt tình không cho nam nhân đến gần, mặc dù có tình, nhưng vẫn kiên trì tùy hứng cắt đứt nhân duyên với người yêu, tiêu sái mà phất tay bỏ đi người thật lòng yêu mình. Chân tướng lại là: Nàng không tin tưởng người nào, chỉ tin bản thân mình, chỉ thích bản thân.
Cho nên từ khi mới bắt đầu, nàng đã không định sẽ thành thân?
“Ý nàng là.. đời này nàng không hề có ý thành thân với nam nhân?” Giọng Tiêu Thiêu Văn đầy sự chất vấn, lại có thêm một tia khó khăn khổ sở.
“Phải.” Nguyên Mị liên tục gật đầu, nước mắt ràn rụa nhìn nam nhân nằm trên giường chăm chú.
Nàng cho rằng vô tình rời bỏ hắn, hắn sẽ nhanh chóng quên nàng, yêu một nữ nhân khác, nhưng không ngờ hắn lại chấp nhất đến vậy, để cho ngã ngựa…
Hắn đã cứu nàng, nàng lại tổn thương hắn sâu sắc như vậy, nàng thật sự rất khổ sở!
“Tại sao?” Tiêu Thiên Văn nhỏ giọng hỏi. Hắn không hiểu tại sao nữ nhân này lại không có giấc mộng uyên ương hồ điệp, không muốn cùng người trong lòng nắm tay bạch đầu giai lão.
Nữ nhân bình thường mỗi khi nói đến ý trung nhân, luôn có biểu cảm xấu hổ vui mừng!
Tại sao nàng, một người độc thân, có nam nhân yêu mến lại không muốn gả cho hắn? Bộ dáng của nàng đối với Hổ ca không giống như giả, nàng vì Hổ ca mà chảy nước mắt, chân tình này, tại sao lại không muốn gả cho huynh ấy?
“Ta sinh ở một gia đình nghèo, khi cha mẹ sinh được đệ đệ thì đem ta vứt ở bên đường, còn mắng ta, không cho phép ta theo họ trở về. Ta ở ven đường đói bụng hai ngày trời mới được Bảo nương nhặt về Túy Hương Lâu nuôi. Bảo mẹ đối với ta cũng không tốt… Ta luôn nghĩ, ngay cả cha mẹ cũng không thể dựa vào, vậy còn có ai sẽ yêu ta cả đời này?” Nhìn gương mặt anh tuấn của Tiêu Thiên Lân, Nguyên Mị nhàn nhạt giải thích.
“Nàng không tin nhị ca sẽ yêu nàng, thương nàng cả đời sao?” Tiêu Thiên Văn kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân kỹ nghệ tài giỏi mỹ mạo như hoa này.
Nguyên Mị mím chặt môi, không trả lời, nhưng sự trầm mặc đã thể hiện rõ câu trả lời của nàng.
“Nàng có thể nói với huynh ấy, bảo huynh ấy thề.” Tiêu Thiên Văn lo âu nói.
Tiếng nói lãnh đạm của Nguyên Mị ẩn tàng nổi lòng của nàng, “Cần gì phải như thế? Nếu ngay cả cha mẹ sinh ra ta cũng không làm được, sao lại yêu cầu người khác phải làm?”
Lòng người sẽ thay đổi, bởi vì hoàn cảnh và thời gian khác nhau mà thay đổi, cho nên nàng lựa chọn tin tưởng vào tiền.
“Chuyện này…” Trong lúc nhất thời, Tiêu Thiên Văn không biết nên nói gì. Không ngờ đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người này lại là như thế! Cách nhau trong gang tất, nhưng khoảng cách giữa hai quả tim lại là ngàn dặm chân trời. Mặc dù tâm tư họ bên nhau, cơ thể giao thoa, nhưng vẫn vô duyên vô phận… Nghĩ đến tình trạng này, trong đầu Tiêu Văn Thiên sấm chớp rền vang.
Qua hồi lâu sau, rốt cuộc Tiêu Thiên Văn thôi suy nghĩ, hòa hoãn nói: “Bất kể nàng nghĩ thế nào, nhưng nhị ca thích nàng, trúng ý nàng, vì nàng tâm phiền ý loạn vẫn là sự thật, chỉ xin nàng thay chúng ta chăm sóc cho nhị ca, đợi khi huynh ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui.”
“Được.” Nguyên Mị gật mạnh đầu, không ngừng lau nước mắt.
Chỉ cần Tiêu Thiên Lân chịu tỉnh lại, nàng nhất định sẽ nói với hắn, rằng nàng đồng ý lấy hắn, không tùy hứng bừa bãi nữa, không để hắn tức giận nữa.
Van cầu trời cao mau để hắn tỉnh dậy đi!
Gió mạnh và tia chớp, mây đen không ngừng bay ở phía chân trời, tiếng mưa rơi trong rừng nghe như tất cả mưa gió đều tụ ở đây, cây cối bụi bặm rung động bay dữ dội.
“Mưa to không giảm thế này, một lát khỏi cần luyện công rồi.” Tiểu Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn mưa sa gió giật ngoài kia, mày nhướng lên vui mừng.
“Được lắm! Chúng ta đánh cờ đi.” Tiểu Ngư Nhi lấy bàn cờ ra, muốn tìm người “chém giết.”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn.”
Thải Hà nghe mấy người học đồ nói thế, không khỏi cau mày, “Mấy người các ngươi không luyện công lại vui như vậy, khó trách bị bảo chủ mắng.”
Nghe Thải Hà mắng, Tiểu Ngư Nhi nhanh tay lẹ mắt, nhẹ chân chùn mất.
“Sắp đổi người rồi! Hà tỷ nói bảo chủ nào vậy?” Tiểu Vũ sớm đã không vừa mắt Thải Hà tối ngày quấn lấy Tiêu Thiên Lân, cố ý nói thầm bên tai nàng.
“Ngươi nói nhăng gì vậy hả?” Thải Hà quay đầu, nhìn Tiểu Vũ chằm chằm.
“Đây là sự thật! Hôm đó đi qua phòng võ sư, ta nghe họ nói đó.” Tiểu Vũ tự cho mình là người có tin tức thông linh nhất, kể rõ chuyện Tiêu Thiên Lân ngã ngựa ra.
“Nói lung tung! Bảo chủ võ công cao cường…” Thải Hà liều chết phản bác lời đồn đãi không có căn cứ kia. Ở phương viên trăm dặm, có ai không biết Tiêu Thiên Lân võ côn