Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Tác giả: Quế Tiểu Vân

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134246

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/246 lượt.

cửa vào. . .
Nhưng cửa lại đóng không được, bởi vì phía sau có người kéo.
“Anh đang làm cái gì, mau cút đi!” cô thấp giọng đe dọa, muốn đóng cửa lại, nhưng khí lực của anh ta so với cô lớn hơn.
“Anh đêm nay không có chổ ngủ , đương nhiên nên đến chỗ của vị hôn thê mà ngủ rồi.”
Nghe vậy,hai mắt Lê Chi Chi không khỏi toát ra lửa.
Dám đem cô ra làm trò đùa!
Nội thành Cao Hùng rất náo nhiệt, có rất nhiều kiến trúc cao ngất, chính là tập đoàn Đằng Thị ở đây cũng có khách sạn 5 sao.
Anh ta đường đường một tổng giám đốc lại nói không có chỗ ngủ? !
Rõ ràng là nói dối không chớp mắt .
“Không có chỗ ngủ phải tới ngủ công viên hoặc nhà ga.”
“Em bỏ mặc anh như vậy sao?”
“Bỏ được, phi thường bỏ được.”
Kéo anh ta không được, cô đành phải thay đổi sách lược, muốn hắn bỏ đi.
Trời ạ, hắn vừa mới ăn ngàn cân thép hay sao? Như thế nào lại bất động như vậy!
Lúc này, một cảnh vệ trong phòng cảnh vệ đã chú ý tới bọn họ, để ý tới chổ này.
“Lê tiểu thư, có chuyện gì cần hỗ trợ không?” Cảnh vệ dùng quốc ngữ Đài Loan hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì, vị hôn thê đang giận ta, mặc kệ ta như thế nào cũng không chịu tha thứ cho ta, nữ nhân ~” Quan Triển Lạc giành trước từng bước lên tiếng, còn lộ ra vẻ mặt thực ủy khuất.
“Quan Triển Lạc anh. . . . . .”
“Bảo bối, ngoan, tha thứ cho anh được không, anh yêu em nhất . . . . . .”
Quan Triển Lạc thật sự là không sợ chết, lại dùng từ ngữ ghê tởm đến như vậy, ngay cả mặt mày cũng không nhăn một chút.
Lê Chi Chi líu lưỡi, trừng mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa buồn nôn.
Cảnh vệ tiên sinh tin lời nói của Quan Triển Lạc, hắn cười cùng Lê Chi Chi nói: “Lê tiểu thư, vị hôn phu của cô đã yêu cô như vậy, nên đừng tức giận nửa tha thứ cho anh ta đi.”
Lê Chi Chi trừng mắt nhìn người cảnh vệ năm mươi mấy tuổi nói.”Anh ta không phải. . . . . .”
“Em tận lực phủ nhận tốt lắm, dù sao anh sẽ không đi, hoặc là kêu cảnh sát đến, đến lúc đó chúng ta hai người có thể cùng nhau lên tin tức đầu đề. . . . . .” Quan Triển Lạc khuynh đang ở Lê Chi Chi bên tai nhẹ giọng nói.
Tin tức đầu đề? Đích xác mới có thể, lấy thân phận Quan Triển Lạc, truyền thông cùng phóng viên như thế nào có thể buông tha hắn, đến lúc đó quan hệ của bọn họ khẳng định sẽ bị đem ra ánh sáng. . . . . .
Lê Chi Chi ngừng sắp nói ra khẩu trong lời nói.
“Ngươi có thể xấu xa hơn một chút cũng không quan hệ. . . . . .” Lê Chi Chi nghiến răng nghiến lợi.
Quan Triển Lạc không sao cả nhún nhún vai.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Quan Triển Lạc hiện tại khẳng định vết thương chồng chất.
Lê Chi Chi buông tha không chặn đường của Quan Triển Lạc nửa, cô lập tức hướng thang máy đi đến.
Quan Triển Lạc tức khắc đuổi kịp, ân cần giúp cô ấn nút thang máy.
M à bi ểu tình trên mặt hai người như là kh ông đội trời chung ──
Quan Triển Lạc cười giống như thành công trộm được mèo, Lê Chi Chi thì vẻ mặt không vui đến nổi trong vòng phạm vi trăm thuước người khác vẩn có thể nhìn ra.
Quan Triển Lạc đi theo Lê Chi Chi tiến vào phòng ở.
Vừa vào cửa Lê Chi Chi liền khách khí , dù sao đây là nhà cô, cô muốn thế nào cũng không có người quản.
“Quan Triển Lạc, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Quan Triển Lạc ý đồ tới gần Lê Chi Chi, lại bị cô một phen đẩy ra.
“Chi Chi, em còn tại giận anh? Là bởi vì cho anh về nước ba năm cũng chưa đi tìm em, vẫn là năm đó anh kiên trì xuất ngoại du học bỏ lại em?”






Lê Chi Chi thế nhưng nghẹn lời.
Mặc kệ cô trả lời thế nào đều chứng minh là cô vẩn để ý đến hắn.
Không, cô một chút cũng không để ý hắn.
“Sự việc điều đã qua, đã là quá khứ không cần nhắc lại.”
“Vậy em ruốc cuộc tức giận cái gì?”
Chính là, giờ này ngày này nghe thấy lại cảm thấy như bị châm chọc đến cực điểm.
“Không có cái gọi là không thể tha thứ, năm đó anh kiên trì ra đi, mặc kệ tôi cầu xin như thế nào cũng không được, lòng của tôi mười năm trước chính là chết như vậy .” Cho nên tâm không thể nào tha thứ .
Quan Triển Lạc thật sâu thở dài, kết quả như vậy từ mười năm trước anh xuất ngoại du học cũng đã đoán trước.
“Chi Chi, năm đó anh kiên trì rời đi cũng không phải là vì không thương em. . . . . .”
“Đúng vậy, ngay cả khi tôi cầu xin anh để cho tôi cùng anh xuất ngoại du học, anh cũng không nguyện ý liền nghiêm khắc cự tuyệt, cái này gọi là không phải không thương tôi ?!” 
Nhớ tới mình năm mười tám tuổi quỳ rạp trên mặt đất khóc đến nổi ruột đau từng khúc, hình ảnh kia cho tới bây giờ như trước làm cho cô đau lòng không thôi. . . . . cô bất tri bất giác, lệ đã đầy mặt.
“Thực xin lỗi, tiểu Chi Chi. . . . . .” Quan Triển Lạc đem Lê Chi Chi xoay người lại đối mặt chính mình, đem cô ôm vào trong lòng, ngực gắt gao ôm cô, vỗ dành cô đang khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trước ngực anh, tay nhỏ bé nhanh thu cánh tay anh, cô thậm chí nghĩ muốn hung hăng đánh hắn một chút.
“Đừng khóc . . . . . .”Anh hôn lên những giọt nước mắt đang lăn trên má cô, nhất nhất liếm đi nổi thươ