
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341474
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1474 lượt.
tự đưa dây cương cho Ân Trục Ly, vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi lo lắng thì có thể cùng cưỡi ngựa với ta.”
Ân Trục Ly gượng cười: “Không được, không chạy nhanh.”
Trương Thanh sợ hãi: “Phụ hoàng! Có lẽ mẫu hậu bị ép…”
Thẩm Đình Giao xua tay, dung mạo khuynh thế: “Nhanh lên.”
Thấy lệnh truy nã, Ân Trục Ly biết rằng lần này Thẩm Đình Giao làm thật rồi. Thẩm Đình Diêu cũng hiểu hai người họ đã trở mặt thành thù: “Vậy người nhà Ân gia thì thế nào?”
Ân Trục Ly gượng cười: “Ai có số phận của người đó, ta không quản nhiều được.”
Nàng chơi cờ một mình trong xe ngưa. Khi đó là đầu tháng một, trời vẫn đổ mưa và tuyết. Đường ngoài thành cũng không được lát đá, khi xe ngựa đi qua phát ra tiếng bì bõm.
Đưa ra lệnh truy nã vào thời điểm này có hai ý nghĩa: một là khiến Thẩm Đình Diêu cảm thấy hai người họ đã trở mặt thành thù nên an tâm, hai là để Bệ Thừa Nghĩa cảm thấy vương thượng cũng để mặt mũi cho hắn. Thật ra, Thẩm Đình Giao cũng là người khó lường.
Hôm sau, quân đội phát hiện ra tung tích của Thẩm Đình Diêu. Thẩm Đình Giao cực kỳ giận dữ, tự mình lên đường truy kích phản quân. Đương nhiên Phó Triêu Anh không thể để hắn đuổi theo một mình, Bệ Thừa Nghĩa thì lại đang cần cơ hội thể hiện lòng trung thành, vì thế hai người cùng nhau đi về phía tây.
Thẩm Đình Diêu biết chuyện không nhỏ: bây giờ hắn yếu thế, giờ ra ngoài lại không mang theo nhiều người, làm sao cản được hơn mười vạn quân của Thẩm Đình Giao?
Tình huống khẩn cấp, hắn chỉ đạo mọi người bỏ xe cưỡi ngựa, nhanh chóng tiến về phía trước. Có điều Ân thị vốn không có võ công, cuộc sống vốn an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu được sự mệt nhọc này?
Thẩm Đình Diêu chỉ biết kêu khổ trong bụng. Trước kia giữ bà ta để kìm chế Ân Trục Ly, giờ lại thành kìm chế chính mình.
Khi đoàn người đi đến vùng Thiên Thủy thì bị Thẩm Đình Giao bắt được. Thẩm Đình Diêu cũng đã tính trước, lập tức kề đao bên cổ Ân Trục Ly, giữ nàng làm con tin tạm thời. Khi đó là giữa tháng, nước ở quận Thiên Thủy đóng thành băng. Thanh đao to lớn kề sát bên cổ áo, phả ra hơi lành lạnh.
Thẩm Đình Giao mang theo hơn mười vạn quân ghìm dây cương trước, đi theo bên cạnh là Bệ Thừa Nghĩa và Phó Triêu Anh. Nhìn tình cảnh này, đương nhiên Bệ Thừa Nghĩa vô cùng sung sướng: Khúc Thiên Cức còn chết trên tay của con đàn bà này, hắn cũng không muốn phải đấu với nàng. Chết thế này ông ta cầu còn không được.
Phó Triêu Anh càng khỏi phải nói. Giữ lại nữ nhân này là giữ lại tai họa, chết thế này coi như vĩnh viễn diệt trừ tai họa về sau.
Chỉ có Thẩm Đình Giao trầm ngâm.
Hai người kia thì thầm hiến kế bên tai hắn, nhưng thật ra mục tiêu lại rất thống nhất: giết hết lũ bè cánh này. Rõ ràng hắn là quân chủ, việc này đáng ra do hắn quyết định, nhưng hắn sao có thể tự quyết định? Hiện giờ tên đã lên dây, hắn cũng không thể làm trái ý hai vị lão tướng bên cạnh. Hắn nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly cũng nhìn hắn. Nhìn nhau hồi lâu, hắn nói: “Ân Trục Ly, trẫm đối xử với ngươi vô cùng chân thành, vì sao ngươi phải đi theo địch?”
Ân Trục Ly hắn giọng: “Bệ hạ, đất lành chim đậu. Đất này của bệ hạ nhiều sâu mọt lắm (1)
Lời vừa nói ra, hai người Bệ Phó mặt đều biến sắc. Phó Triêu Anh biết rõ tính cách của Ân Trục Ly, biết người này nói năng chẳng giữ kẽ, thà ngậm mồm vào còn hơn. Có điều Bệ Thừa Nghĩa lại tức không chịu được, ông ta vốn là quan lớn ở biên giới, biết chuyện của Khúc Thiên Cức nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt Ân Trục Ly.
Thế là ông ta bực bội nói: “Ân Trục Ly, ngươi là quốc gia chi mẫu (2). Trước thì làm tổn thương cung phi, sau thì bôi nhọ triều thần. Vừa không có tài vừa không có đức, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ?”
Ân Trục Ly ngước mắt nhìn hắn. Khi đó hắn đứng trên cao, còn nàng ở dưới đao. Thế mà nàng vẫn cả vú lấp miệng em: “Bệ Thừa Nghĩa đúng không? Ngươi thân là An Xương hầu, biết ta chính là quốc mẫu của Đại Huỳnh, gặp ta không quỳ – bất kính, âm mưu hại ta – bất trung, khuyến khích bệ hạ giết vợ, để hắn bất nhân bất nghĩa, loạn thần tặc tử. Loại vô sỉ thất phu như ngươi thì có khác gì sâu mọt?”
…
Nàng nói vô cùng khí thế, Bệ Thừa Nghĩa nghe mà râu cũng rung lên, chỉ tay vào nàng “Ngươi, ngươi…” mãi mà không nói nổi gì thêm. Phó Triêu Anh muốn cười mà phải đưa tay bịt mồm, không dám hé răng.
Thẩm Đình Giao trên ngựa nhắm mắt lại, muốn cười lắm rồi nhưng lại nói ra nghe rất buồn rầu: “Chết đến nơi rồi còn võ mồm.”
Ân Trục Ly cũng hết cách: “Đàng nào cũng phải chết, phải nói cho thoải mái chứ.”
Thẩm Đình Giao nhắm mắt lại. Thẩm Đình Diêu cảm thấy choáng váng… Đương nhiên hắn không muốn mình lại quan tâm đến Ân Trục Ly. Tay hắn run lên, đao miết qua cổ Ân Trục Ly, máu chảy ướt đẫm vạt áo. Khúc Hoài Thương cũng thấy giận dữ: “Hoàng thượng, một khi đã như vậy, xin hãy để thần giết yêu nữ này đề mạng cho bố thần.”
Hắn vung đao qua nhưng lại quên mất một chuyện: Thẩm Đình Xa không còn võ công, tay yếu ớt, lại đang bị phân tâm, làm sao có thể giữ được Ân Trục Ly. Ân Trục Ly chớp đúng thời cơ, tay phải ấn mạch môn của Thẩm Đình Diêu, vừa