XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341467

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1467 lượt.

lật cổ tay đã đẩy hắn ra trước. Đao của Khúc Hoài Thương chạm vào ngực hắn, may rút lại kịp.
Thẩm Đình Giao thấy có biến, vội vàng cho người bao vây. Người của Khúc Hoài Thương không có mấy, nhanh chóng bị bắt.
Đương nhiên là Ân Trục Ly cũng bị bắt. Nàng không phải Triệu Tử Long (3), không thể đấu lại thiên binh vạn mã.
Khúc Hoài Thương bị trói lại, còn đang chửi bậy. Ân Trục Ly không bị trói, còn Bệ Thừa Nghĩa vừa bị nàng mắng cho cay cú cũng không dám làm gì… Dù sao nàng cũng đang là hoàng hậu, trói lại thì mất thể diện đất nước.
Thẩm Đình Giao được Trương Thanh đỡ xuống ngựa, từ từ đi đến trước mặt hắn. Thẩm Đình Giao mặc trang phục hành quân, càng làm nổi bật vóc người cao ráo (Mẹ Bí Ngô: thật ra mình hơi nghi ngờ vì TĐG yếu ớt từ nhỏ, đã xinh như hoa hậu rồi lại còn cao ráo là chế lào? Mình cứ nghĩ TĐG được 1m6 là may rồi :v). Ân Trục Ly bị bốn người giữ, ánh mắt lại rực rỡ như đóa hoa đầu xuân tháng ba: “Bệ hạ, nô tì có một lời, nghe xong rồi bệ hạ giết ta cũng không muộn.”
Thẩm Đình Giao dừng bước. Phó Triêu Anh lên tiếng: “Bệ hạ, thứ thần nói thẳng. Văn Hú hoàng hậu thông đồng với địch, chứng cớ rất rõ ràng, xét về tội thì phải chém. Nàng ta lại giả dối nên bệ hạ hãy nhanh chóng đưa ra quyết định, tránh để chuyện phức tạp.”
Bệ Thừa Nghĩ cũng lên tiếng: “Bệ hạ, hạ lệnh đi.”
Thẩm Đình Giao cho hai tay vào tay áo, nhẹ nhàng nói: “Dù sao trẫm và nàng cũng có hơn mười năm tình cảm, để nghe nàng nói.”
Hai người Bệ, Phó nhìn nhau thở dài.
Cổ Ân Trục Ly vẫn còn chảy máu. Ân thị đã bị quân sĩ khống chế, cũng niệm tình bà tuổi cao và chưa nhận được lệnh của Thẩm Đình Giao nên không làm khó bà. Giờ bà đang mắng mỏ Thẩm Đình Giao vong ân phụ nghĩa rất to. Ân Trục Ly mỉm cười: “Bệ hạ, Khúc Hoài Thương và ta có mối thù không đội trời chung, ngài có bao giờ thử nghĩ vì sao hắn phải đưa ta chạy trốn về phía tây không?”
Hắn mím môi, đôi mắt sâu thẳm khó lường. Hắn yêu nàng, chỉ hận không thể chặt đôi tay đôi chân này đi để giữ nàng ở bên mình cả đời, vì nếu nàng rời đi, nếu nàng không nhớ đến hắn, nàng sẽ tìm một nơi trời cao biển rộng, thoải mái tự do tự tại mà sống.
Có lẽ nàng cũng sẽ gặp được một nam nhân, một nam nhân nào đó cũng ôn nhuận như ngọc như Đường Ẩn, cùng nhau cầm sắt hài hòa (4), sống những tháng ngày êm đềm. (Nghe chả giống ATL gì cả…)
Hắn bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, trong nháy mắt tim như bị dao cắt nhưng vẫn cố nén nước mắt: “Ngươi nói gì cũng vô dụng. Ta tình nguyện giết ngươi bây giờ để dù ngươi có hóa thành tro bụi cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Cho dù hôm nay ngươi nói hay đến mấy cũng đừng hòng thoát được.”
Bệ, Phó cùng nhau thở hắt ra nhẹ nhõm. Ân Trục Ly thở dài: “Dù sao cũng chết, ta với ngươi dù gì cũng có tình nghĩa mười năm, tàng bảo đồ này coi như ta tặng cho ngươi, tránh cho Ân gia bị họa diệt môn.”
Thẩm Đình Giao còn chưa nói gì thì hai người kia đã động lòng. Thảo nào nàng và Khúc Hoài Thương có thù nhà mà hắn vẫn hộ tống nàng đến đây, hóa ra vì tàng bảo đồ này. Chuyện kho báu của Ân gia đã thành truyền thuyết từ thời thánh tổ gia Thẩm Vãn Yến nhưng từ đầu đến cuối chưa có ai tìm được.
Ân Trục Ly lại kích động mọi người, ra vẻ luyến tiếc: “Tiền của phi nghĩa dù tốt nhưng nói chung cũng không thể mang xuống mồ được. Cửu gia, ta và ngươi dù sao cũng từng quen biết, dù có mục đích riêng nhưng ta cũng tự nhân mình chưa bao giờ phụ ngươi. Hiện giờ ta chỉ cầu cho người của Ân gia một con đường sống, mong bệ hạ thành toàn.”
Thẩm Đình Giao trầm ngâm không nói gì. Bệ Thừa Nghĩa vội vàng: “Bệ hạ, giờ quốc khố Đại Huỳnh trống rỗng, nếu có kho báu này thì có thể cứu hàng vạn dân chúng thoát cảnh đói khổ. Làm việc tốt tích đức, Ân gia chẳng qua bị Ân Trục Ly liên lụy, thật ác không gì bằng. Hay bệ hạ thành toàn cho nàng đi?”
Phó Triêu Anh đến giờ vẫn không yên tâm: “Có điều cứ nhìn tàng bảo đồ trước đã xem thế nào.”
Ân Trục Ly đã chuẩn bị từ trước, lấy bình sứ ở bên hông ra. Ở đây có nhiều người, nàng chỉ xoa một ít thuốc nước lên đầu vai, khẽ xoa, không lâu sau vai nàng cũng hiện lên những nét vẽ đẹp đẽ, lờ mờ hình dáng núi sông.
Hai người Bệ, Phó nín thở. Nàng dừng tay: “Thật có lỗi, Ân mỗ chỉ có thể biết một mình và báo cho bệ hạ.”
Hai người không muốn thế nhưng dù sao bản đồ cũng vẽ trên người nàng, nàng lại là quốc mẫu, dù xử tử thì người ngoài cũng không thể mạo phạm. Họ không thể nói gì hơn, đành đồng ý.
Quân đội đã hạ trại ở phía sau. Bệ Thừa Nghĩa và Phó Hướng Anh lại sợ nàng lắm trò nên dùng xích sắt trói nàng lên một cây tùng cao lớn ngay đó. Bọn họ vẫn lo cái bản đồ nên chỉ trói tay chân cho chắc. Ân Trục Ly ra cái vẻ bó tay với kiểu trói giết mổ này, còn Thẩm Đình Giao nhìn mà chỉ muốn đánh nàng mấy roi mới bõ tức.






Thẩm Đình Giao cầm roi da đi vào trong lều. Ân Trục Ly tằng hắng: “Đầu tiên cứ vẽ bản đồ đi, đổ máu thì không xem được rõ đâu.”
Bốn bề vắng lặng. Thẩm Đình Giao cũng không muốn nói nhiều, giơ roi đánh nàng một cái. Ân Trục Ly co