
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341398
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1398 lượt.
c đó thần chỉ cho là hắn nói khoác, về sau theo tiên hoàng tới đấy mới biết thật sự có chuyện này.”
*Bậc thềm làm bằng phỉ thúy, ghế làm bằng ngọc, mành cửa làm bằng thủy tinh, bàn dài làm bằng vàng.
Trên bậc thềm có gắn minh châu, phát sáng rạng rỡ trong bóng tối. Hai bên vách cũng có đèn tường bằng vàng, không khí ngột ngạ nhưng không hề thấy lỗ thông hơi. Thẩm Đình Xa bước xuống cùng mọi người, phía trước nghe tiếng nước chảy xa xa.
Mấy mỹ nhân dẫn đường dẫn đoàn người tới chỗ nước chảy, cúi đầu rồi lại quay về đường cũ.
Ánh sáng mờ mờ, nhưng lại trắng sáng như ánh trăng. Trong lòng Thẩm Đình Xa dao động, lúc đưa mắt nhìn thì thấy bảo thạch màu xanh trong như trời đêm, muôn vàn trăng sao, lại có một vầng trăng tròn nhô lên cao cao, ánh sáng tỏa khắp mọi nơi.
Có người lẩm bẩm nói “Mới vừa rồi ở bên ngoài sao không thấy trăng?”
“Đây không phải ánh trăng.” Có người trả lời, mọi người đưa mắt nhìn thì thấy Ân đại đương gia không biết đã vào từ lúc nào “Đây là dùng đá hoa cương màu lam lót trần, nhìn từ xa thì tưởng là tời đêm. Phía dưới lớp đá hoa cương có một tầng nước, trong đó nuôi cá Chúc Ngư, cá An Khang, và cá Quang đầu, có thể phát ra ánh sáng cho nên nhìn từ xa giống như sao trong đêm đen. Trăng tròn là một viên ngọc Dương Chi tròn đẹp, có phủ tơ vàng nên lại càng sáng, giống như ánh trăng.”
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy quang cảnh đập vào mắt thì than thở trong lòng phủ này thiết kế thật kỳ diệu.
Ân Trục Ly nắm tay Thẩm Đình Giao, cười nói “Hôm nay Quảng Lăng Chỉ Tức có thể nghênh đón khách quý, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, mấy vị đại nhân, mời!”
Thẩm Đình Xa hơi ngừng chân ở dòng nước, chỉ thấy nơi này dùng địa hình để tạo thành một dòng suối đổ, trong hồ lại vứt lá vàng nên lá đổ theo dòng nước, đó là một cảnh đẹp không thể nói bằng lời.
Tất cả mọi người ở đây đều là người đại phú đại quý, bước tới nơi này cũng không dám tỏ vẻ gì mà chỉ ngây ra, thấy một tòa lầu mạ vàng phía trước, trước lầu có hai cây san hô cao bằng đầu người, nhánh cây trùng điệp, ánh sáng nhè nhẹ đỏ thẫm như máu. Phía sau cây có hai hàng mỹ nhân đứng trước hành lang, thân thiết mời chào.
Thẩm Đình Xa nghe tiếng bước chân giẫm trên hành lang thì chỉ thấy âm thanh này kỳ ảo, vang vọng lại giống như gió thổi qua cửa thổi vào bức rèm che. Hắn cúi đầu nhìn đã thấy sóng nước mênh mông, dưới đáy có trân châu rực rỡ, ánh sáng dìu dịu chiếu lên, in lên những bóng người mờ mờ. Đặt chân ở nơi này làm người ta hoảng hốt như bước vào cõi tiên.
Thẩm Đình Xa dẫn quân thần bước theo mấy mỹ nhân, khóe mắt liếc qua thì thấy Ân Trục Ly ôm Thẩm Đình Giao cười đùa, đôi môi đỏ mọng dường như dán lên tai hắn, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Thẩm Đình Giao còn đang giận chuyện nàng trộn tiêu Ấn Độ vào đồ ăn nên ngoảnh mặt không thèm để ý. Nàng khẽ cắn cắn lên vành tai hắn, hắn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Khúc Lưu Thương.
Đi trên hành lang thì thấy trăm hoa phủ đầy, màn che làm bằng châu ngọc. Đến khi bước vào phòng thì Thẩm Đình Xa lại càng kinh ngạc, phòng này lớn như một cung điện nhưng chỉ có một cái bàn trà, ngoài ra không còn gì, so với vẻ phú quý bên ngoài thì có vài phần tao nhã. Lúc này đã có một người ngồi đó, thấy mọi người bước vào thì cũng đứng lên hành lễ.
Ân Trục Ly bước vào giới thiệu “Na Lỗ tiên sinh, vị này chính là Thẩm… Thẩm Nhị gia, vị này là Khúc tiên sinh, vị này là Thẩm Cửu gia…”
Nàng giới thiệu mọi người rồi cất cao giọng “Tục ngữ có câu hẹn ngày không bằng ngẫu nhiên, hôm nay mấy vị đại gia hội họp nơi đây cũng coi như là có duyên phận, xin đừng để ý đến lễ nghi mà ăn uống vui vẻ.”
Mọi người ngồi vào theo thứ tự tôn ti, Khúc Thiên nâng mắt, cũng muốn xem hôm nay nàng có thủ đoạn gì.
Mấy mỹ nữ áo hồng bắt đầu dâng trà, lại không có điểm tâm hay trái cây, món ăn nơi này không phải gọi, chủ nhân sẽ xem khách đến có thân phận gì mà chế biến nên thực khách phải chờ.
Uống trà một lúc, Lễ bộ thị lang Hạ Thủ đã mở miệng “Ân đại đương gia, đợi chờ nhàm chán như vậy, ngài tính cứ để chúng ta ngồi vậy sao? Đây cũng không phải là đạo đãi khách.”
Ân TRục Ly ngẩng đầu nhìn quanh, đều thấy mấy ánh mắt kia đều nhìn mình, có vẻ bực bội vì phải chờ đợi. Mọi người im lặng, nàng mỉm cười mở miệng, giọng nói trầm trầm dễ nghe “Mấy vị đều là khách quý ngày thường không dễ mời, Trục Ly sao dám thất lễ?”
Nàng đưa tay vỗ vỗ, thị nữ bước lên kéo màn che màu tím, lại lộ ra một thứ.
Chương trước có nói Ân Trục Ly ngồi giữa điện vỗ tay, có thị nữ bước lên kéo lên khăn gấm che phía trước, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một bộ chuông nhạc bằng đồng xinh đẹp!
Khúc Thiên ngưng mắt nhìn, thấy chuông nhạc treo trên, ở bên phải có tay cầm, bên trái, phía sau chính là mặt chuông, nhìn sơ qua thì bộ chuông nhạc này có hơn sáu mươi cái. Mà những thứ này hình như cũng đã có chút tuổi đời, phía trên có khắc chữ vàng để đánh dấu âm điệu, vô cùng tinh xảo.
Trong điện nhất thời yên lặng, trang nghiêm nhìn bộ