Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Là Yêu Hay Hận

Là Yêu Hay Hận

Tác giả: Linh Hy

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 134546

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/546 lượt.

ày nay rồi, chỉ ăn cái này thì đêm đến xem có đói chết không."
Tiêu Bắc Thần cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Hàng Cảnh đang yên lặng ăn chè, gò má trắng trẻo giờ đang dần ửng hồng, như hoa sen chớm nở, thanh khiết thấm vào lòng người. Hắn càng ngày càng thương cô, yêu cô, tôn trọng cô, không biết từ khi nào hắn đã thầm nghĩ, người đời vẫn hay nói vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, nếu có thể cùng ăn với cô mãi mãi như thế này thì đời này của Tiêu Bắc Thần hắn không còn gì hối hận.



Ngày hôm sau Tiêu thư Nghi bận bịu mở tiệc thành lập hội Mộc Lan, sai người hầu dọn dẹp biệt thự Hoa Thinh châu, rồi điều hết đầu bếp của dinh thự sang đó. Hai thằng nhóc Tiêu Bắc Vọng và Tiêu Bắc Ý cũng đã chạy sang bên này cho vui. Bận đến gần tối thì các thành viên nữ gia nhập hội tụm năm tụm ba tới, cười hì hì vui vẻ. Biệt thự Hoa Thinh châu là tòa nhà riêng của Tiêu Bắc Thần, cảnh sắc quanh biệt thự vô cùng đẹp, có non xanh nước biếc, có cây tùng cây bách, hoa vươn liễu rủ. Tiếng cười của các cô nữ sinh lanh lảnh vọng ra từ trong phòng khách, người gác cổng không ngừng dẫn khách vào, tất cả đều là các nữ sinh áo xanh lam, váy đen.
Lâm Hàng Cảnh vừa vào phòng khách thì Tiêu Thư Nghi thấy ngay, nhanh chóng kéo tay cô nói: "Em đến rồi, chúng ta đang uống rượu của tổ chức."
Cô ngạc nhiên: "Còn phải uống rượu?"
Tiêu Thư Nghi cười: "Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên chị làm chủ mời khách, nhất định phải làm cho ra trò, phải thật hoành tráng, biết em không uống được rượu nên em chỉ cần uống ba chén làm cảnh là đã nể mặt chị rồi."
Cô không kịp từ chối đã bị Tiêu Thư Nghi lôi đến đứng trước bàn, thấy bày cả bộ chén lá chuối, chén hải đường*. Tiêu Thư Nghi kéo cô, cười nói trước một phòng đầy ắp nữ sinh: "Đây là em Lâm nhà tớ, là tài nữ trong số các tài nữ, cái tên thanh nhã hội Mộc Lan của chúng ta cũng là do em ấy nghĩ ra."
Lâm Hàng Cảnh cũng chờ xem Tiêu Bắc Thần sẽ đoán kiểu gì, hắn chỉ tập trung lái xe, chẳng hề quay đầu lại, cười nói: "Anh không có thời gian chơi trò này với hai đứa, chú sáu, ngày mai anh đưa chú đến đại doanh bắc luyện bắn súng."
Hắn vừa nói xong thì cậu năm ngồi bên trái ghế sau vội vàng kêu to: "Anh ba thiên vị, tại sao chỉ mang em sáu không mang em?"
Hắn nhìn qua gương chiếu hậu, tiếp tục lái xe: "Ừ, chú năm, chú nói xem vì sao anh không đưa chú theo?" Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chỉ có cười, cậu năm cậu sáu cũng đã biết bị bẫy nên lần này chỉ im lặng nhìn, đứa này chọc đứa kia, đứa kia chọc đứa này, trông không cam lòng chút nào.
Cô vẫn cười, hơi rượu vẫn chưa mất hết, cuối cùng cô không gắng được nữa, lại thêm xe xóc nảy, trong lúc lắc lư cô tựa hẳn sang một bên rồi ngủ lúc nào không biết.
Tiêu Bắc Thần lái xe về tới dinh thự, thị vệ đứng đợi ở cổng đi tới, hắn vẫy vẫy tay từ trong xe ý bảo bọn họ mở cửa sau đón Bắc Vọng Bắc Ý. Lúc đóng cửa xe lại thì trong xe chỉ còn cô và hắn. Hắn nhìn cô đang ngủ say, không nỡ gọi cô dậy. Hắn ngồi lặng im ở bên, rút ra một điếu thuốc, vừa mới châm lửa thì lại nhìn sang cô, cuối cùng lại tự mình gập điếu thuốc rồi vứt ra ngoài.
Bên ngoài xe là màn đêm đen kịt, trên trời có vầng trăng lưỡi liềm, nhìn lên trời như thế này thấy trăng như đang treo trên cành cây ngô đồng cao ngất, mờ ảo không nhìn được rõ làm hắn nhớ đến câu "Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước", hắn xoay mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh đang yên lặng ngủ say sưa, khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế này là lần đầu tiên của hắn, cô ngả đầu sang một phía, hơi thở nhẹ nhàng, tóc mai hơi rối. Trên khuôn mặt xinh đẹp đó hơi ửng hồng, đôi môi hơi hướng lên như đang cười, cực kỳ mềm mại, đẹp không thể tả.
Tim hắn đập thình thịch, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu xuống định hôn lên môi cô. Khi sắp chạm đến thì lại ép chính mình dừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn hình ảnh cô ngủ một cách yên tĩnh, khoảng cách gần sát như vậy... hắn không muốn không tôn trọng cô, vì vậy không hôn xuống. Khi hít thở chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của rượu hoa lên trên môi cô, dường như đã làm hắn say rồi, ánh mắt hắn đong đầy tình cảm, hắn cúi đầu nói: "Chỉ muốn có trái tim em, bên nhau đến đầu bạc răng long."
*Chén giống hình hoa hải đường
Tháng bảy, hiện đang thuộc mùa nóng nhất trong thành Bắc Tân. Lúc chiều tà thì Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Thư Nghi mới ra khỏi trường nữ sinh, thấy xe ô tô của dinh thự Tiêu gia đang đỗ đầu phố, dì bảy hạ cửa sổ xe xuống, cười duyên dáng và vẫy tay với hai cô. Người lái xe mở cửa để hai người ngồi vào. Dì bảy nói: "Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn học muộn thế mới xong. Dì định đến hàng tơ lụa chọn vải với hai đứa mà đúng là đợi sắp hết cả kiên nhẫn luôn."
Tiêu Thư Nghi cười nói: "Ngày mai đã là sinh nhật rồi mà sao hôm nay dì mới nghĩ đến việc mua vải may quần áo mới? Anh ba nói sẽ tổ chức sinh nhật cho dì đó."
"Đại soái không có ở nhà thì tổ chức làm gì. Mọi người quây quần vui vẻ là được." Dì bảy nói tiếp: "Để sắp tới chuẩn bị chuyện cưới xin ấy mà, ngoài chuyện của con với đại thiếu gia nhà họ Kha còn có chuyện cưới