XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Là Yêu Hay Hận

Là Yêu Hay Hận

Tác giả: Linh Hy

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 134545

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/545 lượt.

Quốc Tế đang gây áp lực, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Trận đánh bom này đã thể hiện sự yếu kém của bộ phận Phòng không - không quân của Dĩnh quân, ra trận sợ hãi là sai lầm khó mà bỏ qua được. Tư lệnh bộ phòng không là La Ứng, cùng một số quan viên đã bị cách chức và điều tra, tiếp theo đó Tiêu Bắc Thần lại bận rộn với những công việc giải quyết hậu quả sau vụ đánh bom, cùng với việc đảm bảo phòng không ở thành Bắc Tân không còn một kẽ hở để bọn Nhật có cơ hội ném bom lần thứ hai. Hắn bận ở đại doanh bắc tới tận đêm khuya rồi mới đưa Lâm Hàng Cảnh về Hoa Thinh châu.
Trời mưa to đến nửa đêm cũng không tạnh. Trong khu vườn ở Hoa Thinh châu, lá chuối bị mưa xối vào vang tiếng lộp độp. Trong đêm đen nhạt màu, tiếng gió thổi bị cản lại sau cánh cửa ban công. Phòng ngủ có không khí ấm áp dễ chịu, tuy nhiên, bình hoa ở trong phòng rỗng không, trông có vẻ trống vắng.
Tiêu Bắc Thần ngồi trên sô pha, cách Lâm Hàng Cảnh một cái bàn trà nho nhỏ, hắn hơi cúi đầu, chăm chú băng bó vết trầy trên cổ tay cô bằng vải lụa. Lông mày hắn đen mà dày, đang nhíu lại, tới khi buộc lại cẩn thận xong rồi thì đôi mắt mới đỡ căng thẳng, hắn lặng lẽ buông tay.
Cô nhìn lưng hắn, đáp lời: "Em hiểu rồi, em sẽ không gây phiền hà cho anh."
Hắn ậm ừ một tiếng, coi như đáp lời, sau đó nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây."
Cô liếc nhìn hình bóng hắn, sau đó chầm chậm quay đầu đi, ánh mắt dừng ở chiếc bàn trà bằng gỗ lim, cô nói: "Anh đừng buồn."
Hắn hơi sững người, không lên tiếng mà chỉ đứng yên tại chỗ. Một lúc lâu sau mới nói một tiếng: "Ừ."
Trên bàn trà là trà Vân Nghệ vừa rót ra, vẫn còn bốc hơi lên. Lâm Hàng Cảnh bưng lấy cốc trà bằng cả hai tay, những ngón tay trở nên ấm áp hẳn. Có tiếng cửa mở, là hắn đã đi ra ngoài. Cô quay đầu nhìn, cánh cửa đóng chặt đó giống như bóng lưng hắn, đều toát ra cái lạnh.
Cô cúi đầu, chầm chậm đặt cốc trà trở lại chiếc bàn.
***
Mùa thu năm nay mưa rất nhiều, đến tháng 11, thời tiết càng lạnh hơn. Lâm Hàng Cảnh thường ngủ ít và ngủ không sâu, gần như mỗi sáng tỉnh dậy dều có thể nghe thấy tiếng mưa rả rích bên ngoài truyền vào trong căn phòng yên ắng. Trận mưa này không biết sẽ tiếp tục đến lúc nào nữa. Hoa lá ngoài vườn đều tàn cả, quả thật là một cảnh:
Lá ngô đồng mùa thu bên giếng vàng đã úa,
Không cuộn rèm châu vì ngại sương đêm lọt vào.
Dù lò hương, gối ngọc cũng không thêm nhan sắc,
Nằm nghe giọt đồng hồ ở Nam Cung triền miên.
Trường Tín thu từ kỳ 1 (Khúc hát mùa thu ở Trường Tín kỳ 1) - Vương Xương Linh
Trường Tín là tên cung đời Hán, ở phía tây bắc huyện Trường An, tỉnh Thiểm Tây. Người cung nữ trong bài này là Ban tiệp dư, nữ quan của vua Hán Thành Đế, bị thất sủng do lời gièm pha của Triệu Phi Yến. - Nguồn
Vân Nghệ gõ cửa rồi bưng bữa sáng vào, thấy Lâm Hàng Cảnh đang khoác áo khoác đừng trước cửa sổ, không biết là đang nhìn gì. Cửa sổ cũng chỉ khép hờ. Vân Nghệ vội vàng nói: "Tam thiếu phu nhân, bên ngoài trời đang gió to, mưa to, cô mau đóng cửa lại đi, lát nữa lại ốm thì biết làm sao giờ."
Lâm Hàng Cảnh quay đầu lại nhìn cô, sau đó cười nhẹ: "Em chỉ ngắm cảnh một lúc thôi, làm gì mà ốm được."
(Mình mới đổi xưng hô Lâm Hàng Cảnh và Vân Nghệ thành chị/em, do bây giờ mới thấy Lâm Hàng Cảnh gọi cô ấy là chị.)
Vân Nghệ liền đáp lời: "Tối mấy ngày trước vẫn sốt đấy thôi. Cảnh ở đây thì có gì đẹp mà ngắm cơ chứ, thiếu phu nhân ngày ngắm, đêm cũng ngắm, không thấy chán à?" Vân Nghệ đi đến, cũng bắt chước Lâm Hàng Cảnh nhìn ra ngoài. Lâm Hàng Cảnh đang tính cản, bỗng nghe Vân Nghệ cười khúc khích: "Ai ôi, tôi sai rồi, tôi nghĩ nhầm cho tam thiếu phu nhân. Đây đâu phải là ngắm cảnh trong vườn, rõ là nhìn ra cổng lớn của Hoa Thinh châu. Thiếu phu nhân đang đợi ai đây?"
Lâm Hàng Cảnh lại không cười, chỉ nhắm mắt nói: "Chị đừng nói linh tinh, em không đợi ai cả."
Vân Nghệ tức thì không cười nữa, nhớ ra là từ sau khi đi khỏi vào ngày hôm đó, gần tháng trời Tiêu Bắc Thần vẫn chưa về. Cô ngại không dám nhắc tới chủ đề này nữa, bèn nói: "Tam thiếu phu nhân, cứ đứng đây thì mệt lắm, gió lại lạnh nữa, chúng ta qua bên ngày ăn chút đồ ăn sáng đi."
Lâm Hàng Cảnh lắc lắc đầu, cười nhẹ: "Hiện tại em không muốn ăn gì cả, có lẽ là do sáng dậy sớm quá, nên giờ lại cả thấy khá buồn ngủ. Em ngồi trên sô pha một lát vậy." Cô vừa nói vừa đi đến sô pha và ngồi xuống. Vân Nghệ nhanh chóng cầm chiếc chăn đến để cô đắp, sau đó sờ trán cô, hơi nóng, Vân Nghệ ngạc nhiên nói: "Tam thiếu phu nhân, cô hơi sốt rồi."
Lâm Hàng Cảnh cười: "Em không sao, em vừa uống thuốc, chị không phải lo đâu."
Vân Nghệ đáp lời: "Uống thuốc thì không ăn gì làm sao được, để tôi đến nhà bếp xem có gì thanh đạm không. Thiếu phu nhân cứ nghỉ một lát đã nhé." Cô cẩn thận đắp chăn cho Lâm Hàng Cảnh xong xuôi liền quay người đi ra, không kịp nghe thấy Lâm Hàng Cảnh nói với cô: "Chị Vân, lấy cho em tờ giấy với..."
Vân Nghệ xuống lầu đi đến phòng bếp ở đằng sau, còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nha đầu Tiểu Hàn mới tới, giọng nói có đôi phần chế nhạo: "Thật là tiếc cho