
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341538
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1538 lượt.
Chân anh còn chưa lành hẳn, những người bên cạnh đều giơ tay ra đỡ. Anh gầm lên: “Tất cả tránh ra!” Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau một lúc, tựa như vẫn có ý tiếp tục “cuộc chiến”. Mọi người không dám can ông chủ, chỉ còn cách kéo Châu Viễn Sơn ra xa. Vương Cư An xoay xoay cổ tay, lại ngồi xuống ghế. Anh nói với Châu Viễn Sơn: “Hôm đó, tôi bảo cô ấy đi cùng cậu. Không ngờ cô ấy thật sự theo cậu. Chưa đến nửa năm đã… Cậu quay về hỏi cô ấy, cô ấy làm thế có phải với tôi không?” Dường như anh muốn nói điều gì nhưng lại nuốt xuống cổ họng, chỉ lạnh lùng thốt ra một từ: “Cút!” Những người xung quanh đều không dám ho he. Xong việc, ông chủ lại kêu mọi người họp như bình thường. Hết giờ làm, đi qua văn phòng tổng giám đốc, Vương Cư An nghe thấy một cô nhân viên nói hơi to tiếng. Cô gái nói: “Tôi quen dùng máy tính này rồi, đổi gì mà đổi?” Đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật trả lời: “Hệ thống này đã lỗi thời”. Cô nhân viên cười. “Anh mới đến nên không biết, đây là máy tính của lãnh đạo cũ phòng tôi. Tôi đột nhiên phát hiện trong máy tính có một thứ rất bí ẩn”. Vương Cư An quay lại cửa văn phòng, gọi cô gái: “Lục Huệ, cô lại đây!” Lục Huệ chạy tới. “chủ tịch Vương, anh tìm tôi có việc gì?” Vương Cư An nói thẳng: “Mau chuyển sang phòng làm việc của tôi!” Lục Huệ ngây ra. “Ý anh là máy tính hay là tôi?” “Nhanh lên!” Cô gái trẻ lập tức tuân lệnh. Đợi cô gái đi ra ngoài, Vương Cư An mở laptop của Tô Mạt. Anh mở hết tập tin này đến tập tin khác. Nội dung bên trong phân loại rất chi tiết, rõ ràng, quả nhiên là cách làm việc của cô. Ngoài những tập tin liên quan đến công việc không còn nội dung gì khác. Anh tìm kiếm rất lâu. Đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ, liền ném con chuột, cầm áo khoác đi tiếp khách. Ra đến cửa phòng, anh chợt quay lại, nhìn chằm chằm laptop một lúc. Cuối cùng, anh gập màn hình xuống. Buổi tối, Vương Cư An tiếp khách đến nửa đêm mới về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ anh trằn trọc trên giường mãi vẫn không thể chợp mắt, gần như cả đêm mất ngủ. Mấy tối tiếp theo đều ăn cơm xã giao ở ngoài, Vương Cư An ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó. Anh uống ngày càng nhiều, lão Triệu hết cách, ngày nào cũng lái xe đưa anh về. Nhà hai người cách nhau khá xa, lão Triệu về muộn, khó tránh khỏi bị Tùng Dung cằn nhằn. Anh ta vốn mệt mỏi, lại bị nói nên trong lòng bực bội. ngẫm đi nghĩ lại, anh ta nảy ra một ý, tìm đĩa nhạc có một bài hát tiếng Quảng Đông, phát hai lần trong xe ô tô của Vương Cư An. Lần đầu tiên Vương Cư An còn không để ý, lần thứ hai, anh không kìm được, nói thẳng. “Ồn ào quá, anh mau tắt đi!” Lão Triệu giả bộ không nghe thấy, nam ca sĩ hát rất hợp tình hợp cảnh: ‘Tôi vẫn cười nói, dù chỉ là nụ cười gượng gạo. Nhìn khách khứa không ngừng chúc mừng em. Vẫn là điệu nhạc của ngày hôm qua, nhưng hôm nay càng tuyệt diệu hơn. Tôi vẫn chúc phúc, chúc phúc đám cưới này. Tôi ngắm áo cưới, gương mặt đằng sau áo cưới. Dù không thấy gương mặt đó nhưng lòng tôi đã xót xa. Không muốn nói thêm nửa câu, vì chỉ e sẽ rơi lệ. Duyên đã tận, ai còn để ý đến lý do. Để cô đơn cộng thêm nỗi trống trải, để thuở ban đầu đều qua đi. Dẫu có lòng si mê, cũng khó định gặp gỡ hay chia ly. Hình bóng trong bộ váy cưới đã đi xa, Đi tới tuần trăng mật như giấc mơ ngọt ngào. Tôi chỉ mong những chuyện trước kia theo em đi thật xa, Để lòng tôi yên tĩnh như nước. Tôi để tình cảm xưa theo áo cưới đi xa, Tất cả đối diện lại từ đầu. Nếu tình yêu như giấc mộng cuối cùng vỡ tan, Tôi cũng sẽ tiếp tục không ngừng tìm lại! (*)’ (*)Lời bài hát Đằng sau bộ áo cưới trong bộ phim truyền hình kinh điển của Hồng Kong thập niên 80 thế kỷ trước, Triệu phú lưu manh. Vương Cư An đã hơi say. Anh im lặng suốt quãng đường còn lại. Anh xuống xe, đi vào ngồi biệt thự gần bờ biển. Cánh cổng sau lưng khép lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không gian rộng lớn chỉ còn một mình anh. Vương Cư An đi vào nhà, ra sân sau, bể bơi vẫn khô cạn. Anh lên tầng hai, trên đó có một căn phòng vĩnh viễn vắng lặng. Anh lại xuống phòng khách, châm một điếu thuốc trong bóng tối. Hít vài hơi, anh chợt nhìn thấy cây piano đã lâu không động tới ở góc phòng. Anh chống gậy ba toong đi tới, mở nắp đàn, thử dùng một tay chơi đàn. Thời niên thiếu, anh bị ép học thứ này, giờ vẫn nhớ mang máng. Điệu nhạc vừa nghe trước đó vang lên từng hồi trong đầu anh. Vương Cư An nở nụ cười tự giễu, bỗng ném cây gậy, đi khập khễnh ra sofa rồi ngồi xuống. Anh ngả người, tựa vào thành ghế cho đến nửa đêm. Anh sống một mình trong ngôi nhà này đã quá lâu. Nửa năm trước, ngôi biệt thự bị anh cầm cố để lấy tiền kinh doanh, gần đây mới chuộc về, bởi nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của anh với người đã khuất. Nó giống một đĩa hát cũ, ghi lại khoảng thời gian đã qua, càng giống một ngôi mộ xa hoa. Trên bia mộ khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc đời một người đàn ông: lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa. Lại là một đêm mất ngủ. Ngày hôm sau, Vương Cư An đến công ty từ sáng sớm. Anh mở máy tính của Tô Mạt, điên cuồng tìm kiếm. Cuối cùng, anh phát hiện một file nằm ở sâu trong m