
Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341542
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1542 lượt.
người đều nói phụ nữ tìm chồng nên tìm người yêu mình hơn mình yêu anh ta, như vậy anh ta mới càng đối xử tốt với mình”.
Cô phù dâu gật đầu. “Mình cũng nghĩ vậy. Có thể nhìn ra, luật sư Châu đối xử với cậu rất tốt. Cuộc hôn nhân lần này chắc sẽ đến đầu bạc răng long”.
Tô Mạt không tiếp lời, chuyển sang chuyện khác. “Trước kia mình sống với Đồng Thụy An vài năm, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình không hề hối hận. Mình từng yêu anh ta, mình cam tâm tình nguyện sống với anh ta, bất luận kết quả thế nào, mình cũng bằng lòng gánh chịu hậu quả”.
Nghe câu này, cô phù dâu cảm thấy không bình thường. “Cậu sao thế? Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tô Mạt im lặng một lúc mới trả lời: “Nói thật, lần này kết hôn, trong lòng mình không chắc chắn lắm”. Cô lấy hết dũng khí, tiếp tục: “Dù tốt đến mấy cũng không phải đều mình mong muốn. Tại sao mình phải khiến bản thân chịu ấm ức?”
Cô phù dâu kinh ngạc nhìn cô.
Tô Mạt quan sát mình trong gương, đôi tay đeo găng màu trắng của cô nắm chặt. Cô đột nhiên túm tay phù dâu, cắt giọng khẩn cầu: “Phiền cậu đi gọi anh Viễn Sơn vào đây giúp mình. Mình cần nói chuyện với anh ấy. Là mình… mình có lỗi với anh ấy”.
Cô phù dâu không tin nổi vào tai mình. “Cậu điên rồi! Đến lúc này rồi mà cậu còn muốn hủy đám cưới?”
“Bọn mình chưa đăng ký kết hôn, đám cưới vẫn chưa bắt đầu. Bây giờ là cơ hội cuối cùng của mình”.
Bên ngoài dần trở nên yên tĩnh. Tiếng mục sư vang lên rõ ràng: “Hôm nay, chúng tôi tổ chức lễ thành hôn cho người anh em Châu Viễn Sơn và cô Tô Mạt tại thánh đường trang nghiêm, trước mặt Thượng Đế và các vị quan khách. Trong Kinh thánh tân ước, thần nói: “Người đó sống một mình không tốt, ta phải tạo ra một bạn đời cho anh ta…” Các bạn cũng nên ghi nhớ, các bạn không phải một mình bước vào hành trình của đời người. Khi đối diện với khó khăn, các bạn đừng sợ sệt, hãy mạnh dạn cầu xin sự giúp đỡ của người khác”.
Cô phù dâu nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt tiếc nuối. “Bây giờ không còn cơ hội nữa, cậu phải đi ra ngoài rồi”.
Cô vừa dứt lời, bên ngoài có người tuyên bố cô dâu đi vào. Sắc mặt Tô Mạt tái nhợt. Không biết trong lòng nghĩ gì, cô đứng dậy, từ từ đi ra ngoài.
Trong lúc bước đi, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, mí mắt giật giật, hai tai ù ù. Cho đến khi đứng trước đám đông, cô vẫn chưa định thần. Cô như cảm thấy dòng máu chảy trong huyết quản bị đứt đoạn khi đi qua trái tim, khiến cô vô cùng khó chịu.
Tô Mạt chưa bao giờ luống cuống như vậy.
Mục sư mỉm cười, hỏi: “Ai đồng ý gả cô gái này cho vị tiên sinh kia?”
Bạn bè và người thân đều giơ tay: “Tôi đồng ý. Chúng tôi đều đồng ý”.
Mục sư lại hỏi: “Ai không đồng ý gả cô gái này cho vị tiên sinh kia?”
Mọi người cười ồ.
Mục sư vừa định đọc lời tuyên thệ, cửa nhà thờ đột nhiên bị đẩy ra. Mọi người đều quay ra phía sau.
Ánh nắng chiếu vào, người đàn ông đứng ngược sáng nên đám đông không nhìn rõ gương mặt của anh, chỉ biết người đàn ông có thân hình cao lớn. Anh dõi mắt về phía trước, nhìn thấy cô dâu, anh lập tức đi tới. Tay anh cầm cây gậy ba toong, bước đi không tự nhiên, anh chỉ là một người què.
Anh chẳng kiêng dè ai, thậm chí ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Trên suốt quãng đường đi vào, anh không rời mắt khỏi một người.
Người đó mặc áo cưới trắng tinh khôi, nước mắt giàn giụa, cũng chỉ nhìn anh.
Năm ba mươi hai tuổi, Tô Mạt tái hôn. Cùng năm đó, cô sinh con trai, đặt tên là Chứ (*).
Đây là đứa con nằm ngoài kế hoạch.
Khi biết tin có thai, Tô Mạt ngẩn ra một lúc. Vào thời khắc đó, trong đầu có vụt qua rất nhiều chuyện, ví dụ liệu Thanh Tuyền có bài xích sự xuất hiện của em trai hoặc em gái? Bây giờ có thêm một đứa con, liệu cô có thể chăm sóc Thanh Tuyền chu đáo? Cô đang phát triển sự nghiệp, với tính cách của Vương Cư An, chắc chắn anh chẳng để mắt đến cơ nghiệp nhỏ bé của cô mà hy vọng cô tập trung lo cho gia đình. Nghĩ xa hơn một chút, vì các triệu chứng nôn ọe, hạ đường huyết , thể lực kém… Tô Mạt không thể chăm sóc Thanh Tuyền trong khi vẫn đi làm, cô còn phải nghỉ ngơi theo lời dặn của bác sĩ. Vì vậy, cô muốn đón bố mẹ đến sống ở Nam Chiêm một thời gian, ít nhất cho tới khi cô hết cữ. Nhưng sống chung dưới một mái nhà, mọi người khá tránh khỏi chạm mặt nhau. Vì tính cách, thói quen sống khác biệt, liệu hai bên có xảy ra va chạm, mâu thuẫn? Tất cả những điều này đều là vấn đề không thể dự đoán trước.
Còn một chuyện nữa, dù ép bản thân đừng bận tâm nhưng Tô Mạt vẫn khó tránh khỏi nghĩ ngợi. Mọi người đều ca ngợi vẻ đẹp và sự vĩ đại của người mẹ nhưng có một sự thật ẩn giấu đằng sau vẻ đẹp, đó là bộ ngực chảy xệ, cơ thể phù nề, mặt đầy vết nám… Một loạt sự thay đổi này, dù được che đậy bằng những bộ quần áo đẹp đẽ thì cũng không thể che giấu. tất nhiên, đây là tâm lý sầu muộn mang tính ích kỷ của người phụ nữ, chỉ có thể cất giấu trong lòng.
Lần đầu tiên sinh con, Tô Mạt vẫn còn trẻ nên hồi phục rất nhanh. Bây giờ đã cách sáu, bảy năm, cô không thể giữ tâm trạng vô tư như trước. Cô hiểu rõ nỗi đau đớn trong qu