
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341537
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1537 lượt.
ục lục. File đó có tên đơn giản là: “Wang(*)”. (*)Wang: phiên âm của chữ Vương. Tim anh bất giác đập nhanh hơn. Anh lập tức mở ra, bên trong chỉ có hai tấm ảnh, trong ảnh chỉ có hai người. Ảnh chụp họ từ rất lâu trước kia. Lúc đó, ánh mắt của hai người còn né tránh, nụ cười khách sáo, thái độ đề phòng nhưng lại không thể kiềm chế ước muốn xích lại gần đối phương. Tất cả dường như đã xảy ra từ rất lâu nhưng cũng giống mới chỉ ngày hôm qua. Vương Cư An nhìn đăm đăm một hồi. Khi định thần, anh bất giác lắc đầu, nhếch miệng. Anh thầm nghĩ, ít nhất cô ấy cũng để tâm đến mình. Anh chợt cảm động vì ý nghĩ này. Toàn thân anh vô cùng nhẹ nhõm, trong lòng phơi phới. Bên ngoài có người gõ cửa, thư ký đi vào nói nhóm phóng viên của một tờ báo đã tới nơi, nhắc anh chuẩn bị phỏng vấn. Vương Cư An đi ra ngoài, nhiệt tình bắt tay, hàn huyên với đối phương. Cô phóng viên trẻ tuổi tỏ ra rất chuyên nghiệp, biết cách ăn nói. Đầu tiên, cô ta nghiêm túc phỏng vấn anh về phương hướng phát triển của công ty và các dự án. Cô ta cũng hỏi về quá trình đi du học của anh. Tất cả diễn ra bình thường, ai ngờ ở câu cuối cùng, cô phóng viên đột nhiên chuyển đề tài: “Bên ngoài lúc nào cũng có tin đồn về chuyện tình cảm của Vương Tổng, có thể nói vô cùng phức tạp, khó bề phân biệt thật giả. Không biết Vương Tổng có hứng thú nói một chút về chuyện tình cảm với công chúng không? Ví dụ, anh định lúc nào mới bước vào cuộc sống hôn nhân? Anh có yêu cầu gì về một nửa của mình? Anh đã gặp người phụ nữ như vậy chưa…” Trợ lý của anh cắt ngang: “Những câu hỏi này đều liên quan đến chuyện riêng tư, trước đó chúng ta đã nói rõ chỉ bàn chuyện công việc…” Cô phóng viên tỏ ra đáng tiếc: “Đúng vậy, Vương Tổng có thể không trả lời”. Vương Cư An im lặng nhìn bọn họ. Một lúc sau anh mới cất giọng bình thản: “Tôi đã gặp một người phụ nữ như vậy”. Trong phòng bỗng im lặng như tờ. Mọi người đều không ngờ anh lại phối hợp như vậy. Cô phóng viên vội lên tiếng: “Nhất định cô ấy rất xuất sắc”. Vương Cư An trầm tư một lát. “Không, cô ấy không xuất sắc lắm”. Cô phóng viên lại nói: “Chắc chắn cô ấy phù hợp với yêu cầu về người bạn đời của anh?” “Cũng không phải”. Vương Cư An nở nụ cười ôn hòa.” Sau khi gặp cô ấy, mọi yêu cầu của tôi đều ném vào sọt rác”. Cô phóng viên tỏ ra hiếu kỳ. “Chắc cô ấy có điểm thu hút anh đúng không?” Vương Cư An nói thẳng: “Cũng không thể nói vậy, chuyện này chẳng có cách nào so sánh”. Anh đột nhiên nhớ ra điều gì, như chìm vào hồi ức xa xưa. Anh cố gắng kìm nén, cất giọng nhẹ nhàng: “Có người nói với tôi câu này. Đối với nhiều người, trên đời luôn tồn tại một đối tượng, bất kể cô ấy tốt hay xấu, chúng ta cũng không muốn đặt cô ấy ở bên cạnh người khác để so sánh”. Bất kể cô ấy cao hay thấp, gầy hay béo, xinh đẹp hay xấu xí, lương thiện hay ác độc… Bạn đều không muốn so sánh với người khác. Kết thúc cuộc phỏng vấn, Vương Cư An đi ra góc hành lang, đứng tựa vào cửa sổ hút thuốc. Tiết trời tháng Ba, sau cơn mưa, gió thổi bên ngoài cửa sổ mang đến hơi nóng, khiến con người có cảm giác cuộc đời trôi vùn vụt. Vương Cư An thở dài, rút điện thoại dặn dò lão Trương. “Bây giờ chú hãy đến đón tôi, nhớ chuẩn bị hương nến và tiền vàng để tôi đi thăm mộ”. Một lúc sau, anh lại gọi điện cho thư ký: “Cô hãy đặt một vé máy bay đi Giang Nam… Càng sớm càng tốt.” >>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<<<
Giang Nam tháng Ba, sắc xuân ngập tràn.
Châu Viễn Sơn là tín đồ đạo Cơ Đốc, vì vậy, Tô Mạt và anh chọn nhà thờ lớn nhất ở địa phương để tổ chức đám cưới.
Ban đầu họ tưởng không đông khách, ai ngờ bà con họ hàng cộng thêm đồng nghiệp, bạn học của hai người… cũng chật kín một gian phòng. Gia đình ông Chung đến Giang Nam từ hai ngày trước. Ngoài ra, mấy người bạn thân đưa cả con cái và Đồng Thụy An cũng đến chúc mừng.
Trong đại sảnh nhà thờ ồn ào, náo nhiệt, Thanh Tuyền và một cậu bé tên Thạch Đầu làm thiên thần nhỏ đi trước. Hai đứa trẻ mặc đồ đẹp, hưng phấn chạy đi chạy lại nô đùa. Khắp nơi vang lên tiếng người lớn gọi nhau, trẻ con la hét…
Tô Mạt ngồi ở phòng cô dâu cũng nghe thấy, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Phù dâu đang trang điểm thêm cho cô, cô hỏi: “Bên ngoài rất đông người, đúng không?”
Cô phù dâu trả lời: “Cậu và ông xã mời những ai còn không biết? Thật ra người ta đến để giữ thể diện cho phụ nữ tái hôn ấy mà”.
Tô Mạt lườm bạn.
Cô phù dâu quan sát cô một lúc, chau mày, nói: “Nào, cô dâu phải cười tươi một chút, sao trông cậu chẳng tập trung gì cả. Mình nhớ lần trước có một bạn học kết hôn, cậu cười tít cả mắt.
Tô mạt cười cười.
Cô phù dâu thở dài. “Mình suốt ngày làm phù dâu cho các cậu. Cậu cưới lần thứ hai rồi mà một nửa của mình vẫn chẳng thấy đâu, đúng là lo thật đấy!”
Tô Mạt nắm tay bạn: “Cứ thuận theo tự nhiên, cậu hãy tìm một người có điều kiện vừa tầm, tốt tính là được”.
Cô phù dâu nói: “Lúc kết hôn, chẳng có người nào nhắc đến tình yêu, ai cũng tỏ ra xem nhẹ. Cậu vờ vịt đúng không?”
Tô Mặt lặng thinh, một lúc sau mới lên tiếng: “Có thể gặp, không thể cầu”.
Cô phù dâu cười. “Sâu xa thật đấy!”
Tô Mạt thở dài. “Mọi