pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Bất Kinh Ngữ

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 1341502

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1502 lượt.

ợ ra ngoài đi dạo, cô và Chung Minh rửa bát. Sau đó, Tô Mạt về phòng, bật đèn bàn, đọc sách chuyên ngành. Mắt lướt qua những con số nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến chuyện cuối tuần ra chợ việc làm xem có thể kiếm thêm một, hai công việc nữa không.
Tô Mạt thấy vừa sốt ruột vừa mệt mỏi, mí mắt dần nặng trĩu, không mở nổi mắt. Cô gạt đống quần áo bụi bặm. Sau tiếng khóc hay tiếng cười của con gái và con số tăng giảm trên sổ tiết kiệm, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn cô lúc trưa. Không phải cô nhớ đến người đàn ông đó mà cô để tâm đến hành động của anh ta. Hành động như vậy xuất phát từ một người đàn ông cùng độ tuổi, lại rất vừa mắt nên cô rất có ấn tượng.
Tô Mạt đã không còn ở độ tuổi mới biết yêu. Sau khi đến với Đồng Thụy An, nhiều năm qua cô luôn giữ khoảng cách, không hề nghĩ tới người khác giới, giống một nhà sư khổ hạnh vui vẻ. Nhưng bây giờ, cô đã được tự do. Ít nhất cô có thể tự do mơ tưởng.
Tô Mạt lờ mờ có ấn tượng người đàn ông đó có đôi mắt rất đen, ánh mắt của anh ta như tảng đá ngầm ở tận đáy sông.
2.
Bên tai vang lên tiếng con thiêu thân đập cánh, lao vào ngọn đèn trên trần nhà. Tô Mạt lập tức bừng tỉnh, tiếp tục giở sách. Trong lòng cô rất sốt ruột, không tìm ra lối thoát. Cô tự an ủi bản thân, hòng làm dịu bớt tâm trạng bức bối: Thôi thì cứ khom lưng ở đây, tuy thực tế khác xa dự định ban đầu nhưng ít nhất được bao ăn bao ở, mức lương cũng cao hơn trước kia. Thỉnh thoảng cậu còn dúi cho ít tiền. Cuối tuần tìm việc làm thêm nữa là ổn… dù thế nào mình cũng không thể trở về quê với hai bàn tay trắng, không thể để những người đó thấy bộ dạng sa sút, chán nản của mình, đặc biệt là Đồng Thụy An.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, không khí oi bức, tiếng côn trùng kêu rả rích. Nam Chiêm là thành phố ven biển, gần như không có mùa đông. Ngày tháng trôi qua trong mùa hè triền miên, tựa hồ mất dần màu sắc.
Ngoài áp lực kinh tế, cuộc sống của Tô Mạt ở nơi đất khách quê người về cơ bản không đến nổi nào.
Ông cậu là người hiền lành, hòa nhã. Tuy kinh doanh một xưởng may quần áo nhưng ông không có vẻ gian xảo của dân buôn bán bình thường, gặp ai cũng tươi cười, vui vẻ. Ông là người ngoại tỉnh, nhiều năm trước gặp cơ duyên nên an cư lạc gai góc, trở thành người nhẫn nhịn và hiền lành.
Tô Mạt rất kính trọng cậu ruột. Ông giống bố mẹ cô ở quê nhà, không tranh giành với ai, không hùng hổ dọa người, chỉ làm việc trong phận sự của mình. Cũng có thể do quan hệ huyết thống nên Tô Mạt có cảm giác đặc biệt thân thiết với ông cậu.
Thỉnh thoảng cả nhà ra ngoài ăn cơm, trên đường gặp người quen, hỏi Tô Mạt là ai, ông cậu đều mỉm cười, trả lời: “Đây là con gái lớn nhà chúng tôi. Từ nhỏ con bé sống ở quên nhà nên anh chưa gặp. Bây giờ con bé về đây chăm sóc chúng tôi lúc tuổi già.”
Đối phương nửa tin nửa ngờ, khen ngợi,”Con gái lớn nhà anh trông khá đấy, giống anh.”
Bà mợ chỉ cười cười, hai cô em gái họ đều cảm thấy thích thú. Tô Mạt rất cảm kích bọn họ. Ít nhất vào thời khắc đó, có người coi cô như ruột thịt khiến trái tim phiêu dạt của cô trở nên ấm áp.
Tô Mạt cũng dốc hết sức lực làm việc, cô thật sự coi xưởng may của cậu là sự nghiệp của gia đình. Chỉ là lâu ngày, một số việc cũng dần dần bộc lộ, ví dụ, cô không bao giờ được động đến nghiệp vụ và sổ sách của nhà xưởng. Tô Mạt không nghĩ ngợi nhiều, cô nhận lương thì phải bỏ công sức. Dù sao họ cũng đã kéo cô lên khi cô rơi xuống vực sâu. Những việc họ không muốn làm, cô làm là được rồi. Bây giờ cô chỉ mong có công việc ổn định, kiếm tiền nuôi gia đình.
Hai lần, bà mợ cười nói với Tô Mạt trước mặt đám công nhân: “Cháu bán mạng quá đấy, người không rõ ngọn ngành lại tưởng cậu mợ bóc lột cháu. Cháu cũng nên nghỉ ngơi, ra ngoài cho khuây khỏa.”
Tô Mạt bình thường rất hiếm khi ra khỏi nhà bởi ra ngoài là phải tiêu tiền. cô chỉ hận không có thời gian và sức lực để làm việc, kiếm tiền gửi về cho bố mẹ. Gần đây, cô muốn tìm việc làm thêm nên mới ra ngoài nhiều hơn.
Tô Mạt gặp không ít khó khăn khi tìm việc, chuyên ngành đại học của cô bây giờ là lĩnh vực của thanh niên trẻ tuổi. Vừa tốt nghiệp, cô lập tức kết hôn, sau khi kết hôn, một lòng một dạ lo cho chồng con, thỏa mãn với công việc quản lý chìa khóa phòng học ở một trường trung học, vì vậy kỹ năng chuyên ngành đã không theo kịp thời đại từ lâu.
Hồi tưởng chuyện quá khứ, Tô Mạt không khỏi nản lòng. Cô dừng lại ở một trung tâm môi giới giúp việc gia đình trên đường. Cô không nhắc đến học lực của mình, chỉ nói có kinh nghiệm làm việc nhà, muốn tìm công việc tính theo buổi vào cuối tuần.
Lần này tương đối thuận lợi, vài ngày sau, trung tâm môi giới gọi cho Tô Mạt, nói có một gia đình, nữ chủ nhân đang mang thai, muốn tìm người quét dọn vệ sinh, thỉnh thoảng nấu cơm. Trung tâm môi giới còn tiết lộ, điều kiện kinh tế của nhà đó rất khá, nếu làm tốt chủ nhâ còn cho thêm tiền.
Nhà đó ở gần ngoại ô, cách xưởng của ông cậu không xa, hết giờ làm việc Tô Mạt có thể đạp xe đến đó, cô mừng thầm trong lòng. Da mặt cô vốn mỏng, lại có trình độ đại