
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341503
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1503 lượt.
học, trong cốt tủy ít nhiều có phần thanh cao, tuy trước đây chỉ làm tạp vụ ở trường trung học nhưng khi giới thiệu với người ngoài, cô đều nói đã từng dạy ở trường học. Nếu là mấy năm trước, không đời nào Tô Mạt đi làm công việc hầu hạ người khác. Bây giờ ở nơi xa lạ, chẳng quen biết ai nên cô không cần lo nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, cậu mợ tỏ ra không hài lòng. Bà mợ không nói gì, chỉ có ông cậu lên tiếng: “Tốt xấu gì thì cháu cũng tốt nghiệp thạc sĩ nửa năm còn chưa kiếm được việc làm. Hơn nữa, bây gờ mức lương của người giúp việc không thấp hơn nhân viên văn phòng là bao.”
Tô Mạt liền phụ họa. Bà mợ nhướng mắt nhìn Chung Minh. “Sau này chị cô không ở nhà, cô phải giúp bố mẹ đi chợ, nấu cơm đấy!”
Chung Minh cất cao giọng: “Nấu thì nấu, có gì khó đâu. Con không phải là Chung Thanh, chẳng biết làm gì ngoài việc học.”
Bà mợ nói: “Cô có thể so sánh với em gái cô sao? Nó sắp thi đại học. Nếu cô học giỏi bằng nửa em gái cô, được tuyển thẳng vào đại học, tôi sẽ tự nguyện dâng cơm dâng nước đến tận miệng. Cô thử nhìn lại mình đi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ở nhà ăn bám bao nhiêu năm rồi?”
Chung Minh lập tức im bặt, một lúc sau mới lên tiếng: “Ở nhà xưởng , con cũng không phải người nhàn rỗi.”
Hai ngày sau, Tô Mạt tới gặp chủ nhà. Đó là một khu chung cư cao cấp, nữ chủ nhân còn rất trẻ. Cô ta ngồi tựa người vào xa lông bằng da thật mềm mại, trơn láng nhìn Tô Mạt từ đầu đến chân kiểu dò xét. Sau vài lần thử việc, hai người ký hợp đồng.
Tô Mạt làm việc cẩn thận, tay nghề nấu nướng không tồi, cô lại kiệm lời nên tạo được ấn tượng tốt với chủ nhà.
Nữ chủ nhân Mạc Úy Thanh tương đối lạnh lùng nhưng không đến nỗi khắt khe. Hai người thường ai làm việc nấy, hầu như không nói chuyện với nhau.
Mạc Úy Thanh thích lên mạng chơi game. Cô ta thường mặc bộ đồ chống bức xạ ngồi trước máy vi tính hoặc cầm iPad, ngồi ngoài ban công phơi nắng. Thỉnh thoảng hôm trời mưa, cô ta cũng ở ngoài ban công ngắm mưa. Cô ta hầu như không ra khỏi nhà, cũng chẳng có bạn bè, người thân.
Hai người cứ giữ thái độ như vậy. Tính cách của Tô Mạt vốn dè dặt, chỉ cần người khác có vẻ lạnh nhạt, cô tuyệt đối không tiến lên nửa bước. Cuối cùng, là Mạc Úy Thanh phá vỡ sự im lặng trước.
Lúc đó, Tô Mạt tình cờ nhận được điện thoại của mẹ. Bà Tô nói: “Tuần trước, sức khỏe của bố con không tốt, bố mẹ gửi Thanh Tuyền ở chỗ ông bà nội nó vài ngày. Đồng Thụy An cũng chẳng về thăm con bé. Sau đó, tình cờ gặp ở ngoài đường, Thanh Tuyền chạy tới, gọi bố, không ngờ thằng đó tỏ ra như người xa lạ.”
Tô Mạt đờ đẫn cầm điện thoại hồi lâu, mẹ cô cúp máy từ lúc nào, cô cũng không biết.
Bây giờ nhắc đến tên người đàn ông đó, trong lòng cô vẫn dậy sóng. Chỉ là trong ấn tượng của cô, gương mặt anh ta ngày càng trở nên hiểm ác. Thỉnh thoảng nhớ đến tình cảm ấm áp của nhiều năm trước, Tô Mạt không cố gạt bỏ bộ dạng hiểm ác đó ra khỏi đầu.
Tô Mạt hiểu ý của Đồng Thụy An. Cô từng nói chuyện với anh ta về vấn đề con cái, hy vọng anh ta bớt chút thời gian ở bên con bé. Đồng Thụy An thẳng thắn trả lời: “Lúc ly hôn, nhà tôi đã cho cô một khoản tiền, dư luận cũng đứng về phía cô. Tô Mạt, cô càng ngày càng lắm yêu cầu đấy!”
Tô Mạt tức giận đến mức tay run bần bật, lập tức cúp máy. Một lúc sau, Đồng Thụy An gọi lại, xin lỗi cô. Anh ta nói: “Xin lỗi, vừa rồi cô ấy ở bên cạnh nên tôi phải nói vậy.”
Tô Mạt chau mày. “Anh sợ cô ta như vậy sao?”
Đồng Thụy An ngừng vài giây mới trả lời: “Tô Mạt… Nếu lúc chúng ta ở bên nhau, cô ghê gớm bằng nửa cô ấy, chúng ta cũng không ra nông nỗi này.”
Tô Mạt khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Nghe Tô Mạt nhắc đến chuyện con cái khi nói chuyện điện thoại, Mạc Úy Thanh không kìm được, dò hỏi gia cảnh của cô. Tô Mạt liền kể cho cô ta nghe, giọng điệu rất bình thản. Chỉ có điều, cô né tránh vấn đề chồng cũ ngoại tình dẫn đến cuộc hôn nhân thất bại. Nhưng ánh mắt của Mạc Úy Thanh tỏ ra cô ta biết rõ ngọn nguồn. Cuối cùng, cô ta thở dài, nói: “Chị không nói tôi cũng biết, trên đời này quạ nào mà chẳng đen đầu.”
Tô Mạt không tiếp lời, chăm chú lau sàn nhà.
Cô chưa từng gặp ông chủ của ngôi nhà này. Trong căn hộ của Mạc Úy Thanh không có ảnh cưới, chỉ có tấm ảnh nghệ thuật đen trắng chụp một mình cô ta chiếm nửa bức tường ở phòng khách. Người phụ nữ trên ảnh có thân hình mảnh mai, đôi mắt trong veo, trẻ trung, xinh đẹp hơn hiện tại.
Tô Mạt đoán Mạc Úy Thanh là vợ bé của một người lắm tiền nhiều của nào đó, càng tiếp xúc cô càng khẳng định kết luận này là đúng.
Vì chuyện trải qua trong quá khứ, Tô Mạt rất bài xích, thậm chí chán ghét những người được coi là “tiểu tam”, nhưng bây giờ cô không ngốc nghếch đến mức đối đầu với đồng tiền. Mạc Úy Thanh rất rộng rãi, ăn nói thẳng thắn nhưng cũng hòa nhã, Tô Mạt không ghét nổi cô ta, thành ra cô lại ghét bản thân mình.
Cho đến một ngày cuối tuần, Mạc Úy Thanh vẫn lên mạng như thường lệ, còn Tô Mạt bận rộn chuẩn bị cơm trưa, đột nhiên bên ngoài có người rút chìa khóa, mở cửa.
Mạc Úy Thanh lập tức ngẩng đầu, nhìn cửa ra vào chằm chằm.
Khi cá