
Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341510
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1510 lượt.
nh cửa mở tung, Tô Mạt giật mình, vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài.
Ở cửa nhà xuất hiện hai người đàn ông, một người trẻ đỡ người còn lại. Người được đỡ rõ ràng đã uống say, bước chân lảo đảo. Tô Mạt luống cuống, ngoảnh đầu nhìn Mạc Úy Thanh. Cô ta vẫn ngồi yên, cười híp mắt vẻ dò xét hai người đàn ông, vài giây sau mới lên tiếng: “Mới sáng sớm đã uống ra nông nỗi này?”
Người đàn ông ngà ngà say liếc nhìn Mạc Úy Thanh rồi ngoảnh đầu, lầm bầm với người đàn ông đi cùng: “Đã bảo cậu đừng đưa tôi đến đây cơ mà. Tôi biết ngay cô ta chẳng có câu nào tử tế.”
Mạc Úy Thanh không bận tâm, kêu Tô Mạt: “Chị tới đỡ anh ta đi!”
Tô Mạt lau tay vào tạp dề rồi đi đến, đỡ một cánh tay của người đàn ông đó. Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, không khách khí ghì vai cô. Sau đó, hắn đột nhiên ngoảnh đầu, hít hít người Tô Mạt, nói: “Hình như là mùi thịt bò xào, tôi không thích món này, rất ngán. Mau đi nấu cháo trắng và chuẩn bị một ít tỏi ngâm giấm cho tôi!”
Người đàn ông có thân hình cao lớn, khi hắn nói, hơi rượu nóng hổi phả vào cổ Tô Mạt. Lời nói và cử chỉ của hắn có ý chòng ghẹo, trong khi Tô Mạt dù muốn cũng không thể né tránh. Mặt cô đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, cô nhất thời không biết làm thế nào để ứng phó.
Mạc Úy Thanh chỉ ngồi đó quan sát, vẻ mặt bỉnh thản nhưng Tô Mạt lờ mờ nghe thấy cô ta khẽ “hừ” một tiếng.
Người đàn ông đi cùng lên tiếng: “Cô đừng để ý, anh ta uống say nên mới như vậy.”
Tô Mạt cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô tránh người ra xa, ngoảnh đầu nở nụ cười lịch sự với anh ta. Bắt gặp gương mặt của anh ta, cô đột nhiên cảm thấy người này quen quen nên bất giác liếc nhìn.
Người đàn ông điềm nhiên nhìn đi chỗ khác, đôi mắt sâu thẳm như tảng đá dưới lòng sông. Tô Mạt liền nhớ ra người đàn ông đó, trống ngực đập thình thịch.
Lúc này, người đàn ông say rượu đổ xuống sofa, Mạc Úy Thanh xấp khăn ướt, lau mặt cho hắn. Hắn nằm im, hưởng thụ sự phục vụ. Một lúc sau, hắn mở mắt, hất cằm với Tô Mạt. “ Mau đi lau giày ở ngoài cửa!” Nói xong, hắn nhìn Mạc Úy Thanh. “Em thuê ô sin kiểu gì vậy? Chẳng có mắt nhìn người gì cả!”
Mạc Úy Thanh nở nụ cười lười nhác. “Con mắt của em từ trước đến nay đều rất kém, đâu phải anh không biết điều này.”
Người đàn ông bật cười, giơ tay bóp cằm cô ta. Vài giây sau, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng mời người đưa hắn về nhà ngồi chơi.
Ai ngờ người đàn ông kia đã quay người đi ra cửa, cười, nói : “Anh khỏi cần khách sáo, tôi không làm phiền hai vợ chồng sum họp.”
Lúc anh ta lên tiếng, Tô Mạt đang ngồi xổm, lau giày. Mũi giày đầy vết nôn mửa, mùi chua xộc vào mũi, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào thứ bẩn thỉu dính trên mũi giày. Cơn buồn nôn dội lên trong lồng ngực, cô cố gắng kìm nén, nghiến răng, tiếp tục lau giày.
Trong khi đó, người đàn ông trẻ tuổi đã đi ra khỏi cửa. Quần âu thẳng nếp, đôi giày da màu đen bóng loáng lướt qua mắt Tô Mạt. Cho đến khi tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng ô tô nổ máy, cô vẫn không ngẩng đầu. Nhưng cô không thể không tưởng tượng, giống như lần đầu tiên cô gặp người đàn ông đó. Điều này khiến cô cảm thấy hết sức nhục nhã.
3.
Tô Mạt cố gắng lau sạch giày. Cô cảm thấy bàn tay mình trở nên bẩn thỉu như đôi giày đó, biến thành miếng giẻ rách. Đã bao giờ cô phải làm công việc này? Từ nhỏ cô đã được nâng niu, luôn sống trong môi trường sạch sẽ. Cô như ở trong một cái chụp thủy tinh chân không, chỉ là cái chụp đó không kín bưng. Đồng Thụy An là ô cửa duy nhất để cô hiểu rõ bản tính con người. Nhưng Đồng Thụy An không uống rượu, chưa từng say khướt, cũng chẳng bao giờ bắt cô lau chùi giày bẩn, vì vậy trong một khoảnh khắc, sự thanh cao chôn vùi ở đáy sâu nội tâm Tô Mạt lặng lẽ trỗi dậy. Nhưng ở giây tiếp theo, hiện thực khắc nghiệt lại dìm nó xuống.
Khi Tô Mạt đi vào nhà, đôi nam nữ ngồi trên sofa đang hôn nhau cuồng nhiệt. Người đàn ông thò tay vào trong áo Mạc Úy Thanh, bóp bầu ngực của cô ta. “To lên nhiều”.
Mạc Úy Thanh cười cười. “Ai có bầu mà chẳng thế, lẽ nào con bé đó lại nhỏ? Thế thì kỳ lạ thật đấy!”
Người đàn ông nhếch mép, né tránh không đáp lời. Bắt gặp bộ dạng nhếch nhác của Tô Mạt đang trốn vào bếp, hắn cất giọng chán ghét: “Sao ngày cuối tuần còn cho người đến đây? Bất tiện quá!”
Mạc Úy Thanh vuốt ve xương đòn của người đàn ông, từ tốn trả lời: “Một mình em ở đây, chẳng ai đến thăm hỏi. Tâm trạng của em sẽ trở nên rất tệ, cứ như vậy sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng. Nếu anh có thể thường xuyên đến đây, em cho chị ta nghỉ là được chứ gì!”
Người đàn ông đương nhiên hiểu ý Mạc Úy Thanh, trong lòng có chút đắc ý nhưng không biểu lộ ra bên ngoài. Hắn cúi đầu, hỏi cô ta: “Em nhớ anh đến thế sao?”
Mạc Úy Thanh bĩu môi. “Đúng, nhiều người nhớ anh như vậy, anh chống đỡ nổi không?”
Người đàn ông cười ha hả. Hắn lảo đảo đứng dậy, khó nhọc bế Mạc Úy Thanh đi vào phòng ngủ.
Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ, Tô Mạt còn xấu hổ hơn đương sự. Cô đỏ mặt, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng trên bếp còn nồi canh gà mới sôi sùng sục