Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341016

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1016 lượt.

ra phía sau. Tiếp theo, nàng mỉm cười xã giao, vái chào Long Hạng. “Trạng Nguyên huynh, đã lâu không gặp?”
Tâm tình của Long Hạng cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, “Nhìn thấy mặt ngươi là ta lại nhớ đến chuyện từng bị ngươi cướp tiền mà đau lòng…”
Nàng thật khoái trá dương cao khóe môi, “Biết ngươi đau lòng như vậy, ta rất an tâm.”
“Ngươi!” Long Hạng chán nản chỉ vào chop mũi nàng, “Cùng lắm ta cũng chỉ tạp của ngươi một vụ mua bán thôi, ngươi còn không biết xấu hổ ghi hận ta? Đừng quên năm đó chính ngươi bởi vậy mà cướp mất của ta một số bạc!”
“Vụ mua bán ngươi tạp của ta, chính là của Nghiêm Ngạn.” Vân Nông ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói một câu. Lửa giận sớm đã tiêu diệt từ lâu, nay lại vì Trạng Nguyên lang mà bắt đầu nhen nhóm trở lại.
Thân là lái buôn, kỳ thật nàng cũng không thích kết thù với người trên giang hồ, nhưng vị Trạng Nguyên sát thủ này tạp đâu không tạp lại tạp trúng vụ mua bán mà nàng đã an bài cho Nghiêm Ngạn. Nàng còn nhớ năm đó, Long Hạng nhận một khoản tiền bảo tiêu, nói cái gì mà phải bảo vệ đối tượng mà Nghiêm Ngạn đang muốn xuống tay bằng bất cứ giá nào, khiến cho Nghiêm Ngạn từ khi bước vào nghề sát thủ cho đến nay chưa bao giờ nếm mùi thất bại, chẳng những hành động thất bại, buộc phải đền bù hợp đồng một khoản tiền khổng lồ, mà còn phải nằm trên giường dưỡng thương mất nửa tháng…
Hừ, làm cho người của nàng bị thương, kêu nàng làm sao không mang thù cho được, sao lại không thể không thay Nghiêm Ngạn tìm về bãi đến? Năm đó, nàng không bán tên Trạng Nguyên lang này cho nàng công chúa ngoại tộc đã là coi trọng hắn lắm rồi. Hắn phải cảm tạ Nghiêm Ngạn vì đã khuyên nàng đừng quá ghi hận mới đúng.
“Hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu từ khi nào?” Không nghĩ tới hai người bọn họ lại có quan hệ như vậy, Long Hạng giật mình, há hốc miệng.
Lúc này nàng mới chính thức nói cho hắn biết, “Ta vẫn luôn là lái buôn của huynh ấy.”
“Khó trách…” Long Hạng bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ trán, chỉ chốc lát sau lại hổn hển hỏi: “Thì ra ngươi là vì bao che khuyết điểm nên mới ám hại ta?” Làm cho vị công chúa ngoại tộc kia truy đuổi hắn suốt ba năm, chính là vì nàng muốn thay Nghiêm Ngạn giải hết giận? Vậy mà sau đó, nàng lại còn không biết xấu hổ cùng hắn thu tiền của công chúa ngoại tộc?
“Khách khí khách khí, nhưng không biết công chúa điện hạ gần đây thế nào rồi nhỉ? Có cần ta thông báo với nàng một tiếng, để nàng cùng ngươi tự ôn chuyện tình không?” Đã từng ngấm ngầm trở tay bán đứng hắn, Vân Nông thản nhiên cười cười.
“Ngươi…” Ác mộng năm xưa lại bị nàng khơi dậy, Long Hạng oán hận trừng mắt nhìn thủ phạm đã hại hắn phải trốn tránh đến tận quan ngoại suốt ba năm.
Nghiêm Ngạn nhanh chóng bay đến che chắn trước mặt Vân Nông, một tay dùng sức đẩy Long Hạng đang muốn tiến lên thanh toán thù cũ.
“Ngươi sao lại đến đây?” Lúc trước chẳng phải nghe nói hắn đến Giang Nam làm ăn sao?
Long Hạng tức giận đến biến sắc, “Chẳng phải ta còn đang chạy trốn sao?”
“Trốn ai?”
“Chuyện đó…” Hắn bỗng dưng ngậm chặt miệng, ném bỏ tức giận mà thân ái nhiệt tình đặt tay lên vai Nghiêm Ngạn, “Ta nói này Tiểu Nghiêm, lão ca ta —— “
Vân Nông đã đi trước một bước, cắt đứt câu sau của hắn, “Đầu gỗ, về nhà thôi.”
“Ờ.”
Long Hạng chạy nhanh đến mở miệng giữ người, “Đợi chút, Nghiêm Ngạn, chờ một chút!”
“Không biết Trạng Nguyên huynh tìm huynh ấy có chuyện gì quan trọng?” Vân Nông hơi hơi híp mắt, vô cùng hiểu rõ năng lực rêu rao cùng gây chuyện giang hồ của vị Trạng Nguyên Lang này.
Hắn sờ sờ mũi, “Ta chỉ muốn nhờ hắn thay ta ngăn cản một người mà thôi.”
“Người nào?”
“…Võ lâm minh chủ.”
“Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thu quần áo, nấu cơm.” Vân Nông lôi kéo cánh tay Nghiêm Ngạn, quyết tâm dẫn hắn rời khỏi người bạn cũ trêu hoa ghẹo nguyệt này.
“Bây giờ mà để ngươi đi thì tìm lại càng khó!” Long Hạng xuất bộ pháp cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến trước cửa ngăn cản đường đi của nàng.
Dám can đảm nhúng chàm nàng dâu của hắn ngay trước mắt hắn ư? Nghiêm Ngạn trầm mặt xuống, một tay nắm chặt lấy thanh nhuyễn kiếm trên hông, ánh mắt dõi theo hắn, chớp cũng không chớp.
“Chậm đã, ngươi để ta nói hết lời trước đã chứ!” Không biết quan hệ của hai người bọn họ thế nào, Long Hạng vội vàng đè cánh tay đang muốn xuất kiếm của hắn.
Vân Nông trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Năm đó sau khi làm ngươi bị hố mất một vụ làm ăn, chẳng phải ngươi đã nói chúng ta tuyệt đường lui tới rồi sao?”
“Chuyện có nặng nhẹ.”
“Tốt lắm, chúng ta không có giao tình.” Dù sao thì trong nhà nàng còn có một ông thần tài coi tiền như rác đang nằm dưỡng thương. Huống hồ, nàng càng không nghĩ đến chuyện vô duyên vô cớ lại phải dây vào vị võ lâm minh chủ phiền toái kia.
“Ngươi thật sự không nể tình mà trợ giúp được sao?” Long Hạng phiền não, một tay túm tóc, không thể ngờ rằng nàng chẳng nể tình chút nào như vậy.
Nhưng Nghiêm Ngạn lại hòa hoãn sắc mặt, “Ngươi kết thù với võ lâm minh chủ từ bao giờ vậy?”
“Thật ra cũng không phải là kết thù…” Hắn ấp a ấp úng nói xong,


XtGem Forum catalog